Bạn có biết Anh hùng không?

Cô ấy sở hữu pháp lực vượt xa khả năng của mọi nhân loại. Tương truyền rằng sức mạnh của cô có thể sánh ngang với loài quỷ.

Cô chính là thủ hộ giả che chở cho nhân loại.

Nhân loại tin rằng cô mang tấm lòng vị tha tựa nữ thần.

Nhưng thực chất, cô có phải một nữ thần đâu.

Thiếu nữ ấy chỉ là một đứa trẻ.

Một đứa trẻ mạnh hơn con người gấp nhiều lần.

"Không thể nào, không thể nào, không thể nào, không thể nào, không thể nào, không thể nào, không thể nào, không thể nào, không thể nào, không thể nào, không thể nào…!"

Đứa trẻ ấy căm ghét vận mệnh của bản thân hơn bất kì ai khác.

"Tại sao…? Vì cớ nào mà tôi phải trở thành một Anh hùng kia chứ? Trở thành Anh hùng thì có ý nghĩa gì kia chứ? Tại sao tôi lại phải thành ra thế này? Quỷ thì đã sao chứ? Nhân loại thì đã sao chứ? Tôi…"

"Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết…"

Cô chỉ là một cô bé rất đỗi bình thường cảm thấy sợ hãi trước cái chết.

"Tôi không muốn chết…"

Khi cô thỉnh cầu sự giúp đỡ, không một ai chìa tay ra cho cô cả.

Tất cả là bởi cái danh Dũng giả vô đối mà cô đang mang.

Cô luôn đeo trên mặt một nụ cười giả tạo, bởi cô biết rằng sẽ không có ai tới để giúp mình hết.

Cũng vì lẽ ấy mà người đời cho rằng cô là một nữ thần hay thứ gì đó tương tự.

Điều đó thật đáng giận.

"Này, sao cậu lại khóc thế?"

Dù cho tôi biết rằng mình không nên làm thế.

Dù cho tôi biết rõ rằng mình không nên nói chuyện với cô, nhưng tôi vẫn làm vậy.

Tôi đến gần cô.

Trông cô thật đáng thương và tội nghiệp, với những giọt lệ tuôn rơi nơi khóe mắt.

Mỗi lần thấy cô rơi lệ, lồng ngực tôi lại nhói đau.

Đừng khóc mà.

Hãy cho tôi thấy nụ cười thật lòng của cậu đi.

Cô mở mắt ra và nhìn vào khuôn mặt tôi.

Tôi không cố ý làm cô bất ngờ, nhưng tôi chẳng còn cách nào khác ngoài xuất hiện trước cô bằng cách này.

Dạo gần đây tôi không nói chuyện nhiều với người khác.

Cô sửng sốt nhìn tôi và vẫn nín thinh không trả lời.

Vậy thì, có lẽ tôi nên mở lời trước nhỉ nhỉ?

Dù không biết liệu như thế có tác dụng hay không, tôi vẫn sẽ thử một lần.

"... Trở thành Anh hùng, hẳn phải mệt mỏi lắm đúng không?"

Đó là suy nghĩ vừa chợt nảy ra trong tâm trí tôi.

Đáng lý ra tôi có thể chọn một chủ đề tốt hơn.

Song, đó là điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới.

"Anh hùng, xin hãy cứu lấy thị trấn của chúng tôi!"

"Anh hùng! Xin hãy cứu mạng con gái tôi! Con gái tôi…!"

"Xin hãy gắng gượng lên Anh hùng! Người không thể gục ngã ở một nơi thế này được!"

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Bởi dẫu sao người cũng là Anh hùng mà!"

Họ nghĩ Anh hùng là cái gì cơ chứ?.

Nghe thật là mắc ói.

Thật khó chịu khi bọn họ cứ thản nhiên đưa ra những kỳ vọng cao ngất ngưởng.

Thậm chí còn không có bất kỳ ai chịu nhìn nhận cô ấy như một đứa trẻ cả.

Họ không chịu hiểu.

Cô bé này phải bảo bọc cho những người như thế.

Chỉ vì cô là Anh hùng.

"Cậu tuyệt vời thật đấy."

Cô bật khóc trước những lời tôi vừa tình cờ thốt lên.

Tôi không cố ý làm cô rơi lệ, nhưng vì lý do nào đó, tôi vẫn nghĩ thà rằng để cô ấy khóc tới khi nước mắt ngừng chảy còn tốt hơn.

"Cậu là ai?"

Cô thôi khóc một lúc rồi hỏi tôi.

"Tôi tên là Setsu."

"... Chỉ có vậy thôi sao?"

Tôi gật đầu.

Cô tỏ ra nghi ngờ một chút rồi sau đó lắc đầu mấy cái, bật cười và nói rằng tôi thật thú vị.

Lần này, lại tới lượt tôi nghiêng đầu bối rối.

Tôi không biết có gì thú vị đến thế, cơ mà, miễn là tôi có thể thấy cô nở nụ cười thật tâm thì cũng chẳng sao cả.

"A, đây là lần đầu tiên trong đời tôi được cười thỏa thích như thế! Cậu hẳn là một người kỳ lạ, phải không?"

"Vậy ư?"

"Đúng vậy. Cậu kỳ lạ lắm."

"... Cậu có thích những người kỳ lạ không?"

"Hả? Hừmm…"

Cậu yêu quý hay ghét bỏ những người như thế?

Là cái nào?

Tôi sẽ rất hạnh phúc nếu cậu thích họ.

Và sẽ hơi buồn một chút nếu cậu ghét.

Lời hồi đáp của cô lọt vào tai tôi.

"Tôi thích họ."

"Thật chứ?"

"Ừ. Tôi có cảm giác cuộc sống thường nhật sẽ trở nên thật vui nếu có những người như thế ở bên."

"Tôi hiểu rồi."

Tôi thấy thật hạnh phúc.

Tôi mỉm cười.

Cảm giác nhẹ nhõm trào lên trong tâm khảm.

"Ồ, tiện thể thì, tôi vẫn chưa nói cậu tên của mình nhỉ. Cơ mà, chắc là tôi không cần nói cậu cũng biết rồi."

"Ừ. Tôi biết cậu là ai."

"Tôi cũng đã đoán trước được điều đó rồi…"

"Nhưng tôi vẫn muốn nghe chính miệng cậu nói ra cơ."

"... Cậu quả thực là một kẻ kỳ lạ, nhỉ?"

Khi tôi nói thế, cô gái cho tay lên mắt.

Cô sẽ lại tiếp tục khóc ư?

Tôi có hơi lo lắng một chút.

Sau đó, cô ấy bắt đầu tự giới thiệu bản thân.

"... Tôi tên là Ritsu. Dù mang cái danh Anh hùng nhưng thực chất tôi lại là một đứa trẻ mít ướt chỉ biết khóc nhè trong bóng tối."

"Tôi biết."

"Ha ha, vậy sao? Dù sao cậu cũng đã thấy tôi làm thế rồi, nhỉ?"

"Ừ."

"Vậy à..."

Một cảm giác thật kỳ lạ.

Cô ấy, Ritsu, đem lại cho người ta một cảm giác thật kỳ lạ. Gần ngay trước mắt mà cũng xa tận chân trời, không tài nào có thể chạm tới.

Tôi nghĩ cảm giác ấy tới từ đôi ngươi trống rỗng của cô.

Cứ để cái biểu cảm ấy mãi đeo bám trên khuôn mặt thì chẳng tốt đâu.

Chẳng tốt chút nào cả.

Bởi cô vẫn còn là một thiếu nữ. Chẳng có lý do gì để cô phải mang một đôi mắt đờ đẫn như thế.

"... Sao cậu không dừng lại đi?"

"... Dừng gì cơ?"

"Làm anh hùng ấy. Nếu cậu cảm thấy công việc này thật phiền phức, thì thà rằng cứ bỏ phắt đi cho rồi.

Cô lại nhìn tôi với vẻ mặt lạ lùng đó.

"... Tôi không thể làm thế được?"

"Tại sao chứ?"

"... Bởi vì nếu tôi làm thế tất cả mọi người sẽ không tha thứ cho tôi."

"Tất cả mọi người ư?"

"Đúng vậy, tất cả mọi người trên thế giới này."

"Vậy thì cậu chỉ cần quên phứt bọn họ đi thôi."

Ritsu trông có vẻ bối rối.

Tôi đâu có nói gì sai chứ.

Trên đời này làm gì tồn tại thứ luật lệ nào ép buộc bạn phải cứ tiếp tục làm những điều mình không thích.

Quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay cậu.

Cậu không thể tin tưởng ai ngoài chính bản thân gì cả.

Việc gì phải ép buộc bản thân tuân theo kỳ vọng của người khác chứ.

Dù những người xung quanh có thể tác động tới cuộc đời của cậu, đó cũng chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.

Tốt hơn hết là nên sống thật với những cảm xúc của bản thân thay vì cứ tuân theo ý kiến của người khác.

Tôi nghĩ như thế đấy.

"Ritsu này, nếu cậu muốn bỏ trốn, thì cứ bỏ trốn đi. Nhưng nếu cậu không muốn làm thế, thì xin cũng đừng thay đổi bản thân."

"... Tại sao chứ?"

"Vì tôi ngưỡng mộ cậu."

"Cậu…? Ngưỡng mộ tôi ư?"

"Ừ."

"Cậu ngưỡng mộ tôi sao…"

Gắng gượng hết mình vì lợi ích của người khác.

Để rồi tự hủy hoại chính bản thân.

Tuyệt vọng kìm nén lại những giọt nước mắt đang chực chờ tuôn rơi.

Chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu.

Cứ tiếp tục đấu tranh.

Thú thực thì, điều đó thật ngu ngốc.

Nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng cũng rất đỗi phi thường.

Tôi không thể nào bình tĩnh đứng yên mà nhìn cảnh đó được.

Ritsu chỉ là một đứa trẻ.

Cũng là một thiếu nữ tuyệt vời, quả cảm.

"... Tôi sẽ cố hết sức."

"..."

"Để trở thành một người mà cậu có thể tiếp tục ngưỡng mộ."

Cô vẫn tuyệt vọng tranh đấu để trở thành một ai đó.

Vẫn tiếp tục thúc đẩy bản thân để có thể trở thành một con người mà tôi hằng mong mỏi.

Tôi thấy cô ngầu ở điểm đó đấy.

Anh hùng đã đánh bại biết bao con quỷ.

Cô vẫn tiếp tục tiến về phía trước, với cơ thể ngày một tàn tạ.

Gần như đã ngã gục, nhưng cô vẫn gắng gượng vươn lên.

Vẫn cam chịu, cam chịu, cam chịu mãi không thôi.

Giờ đây Anh hùng sẽ đối mặt với Quỷ vương.

Quỷ vương đang khoác trên mình một chiếc áo choàng.

So với những sinh vật trên thế giới này, vẻ ngoài của hắn không đáng sợ cho lắm.

Hắn thấp hơn Anh hùng một chút, có dáng người nhỏ nhắn, và dù cho không chắc đó là nam hay nữ, nhưng hắn vẫn toả ra một khí chất thật dịu dàng.

Tới nỗi mà tinh thần chiến đấu của Anh hùng tan biến ngay tức khắc.

"... Ngươi là ai…?"

Anh hùng hỏi.

Cô có cảm giác như mình không nên vội vàng tấn công.

Có cảm giác như sau này cô sẽ hối hận nếu làm thế.

"

"

Có thể gọi đó là trực giác của một Dũng giả không?

Quỷ vương lặng thinh không nói gì.

Tuy nhiên, hắn vẫn nhìn đăm đăm vào Anh hùng.

Khóe miệng hắn khẽ cong lên một chút.

Từng bước, từng bước một, Quỷ Vương tiến tới chỗ Anh hùng.

Anh hùng thủ thế, nhưng cô chẳng cảm thấy sợ hãi chút nào cả.

"... Cậu đã cố hết sức rồi."

Một giọng nói dịu dàng, đẹp đẽ tựa tiếng chuông ngân.

Anh hùng đã từng nghe qua giọng nói ấy.

Vào lúc cô oà khóc ở một nơi nọ.

Khoảnh khắc ấy, Anh hùng nguyền rủa số phận của bản thân.

Cô đã luôn căm ghét vận mệnh của mình.

Nhưng chưa một lần nguyền rủa nó.

Anh hùng liên tục chất vấn bản thân, "Tại sao, tại sao, tại sao chứ?"

Dù rằng cô biết việc này là vô nghĩa.

"Ritsu."

Ngay lập tức, Quỷ vương rút ngắn khoảng cách với Anh hùng.

Không chần chừ, Anh hùng quăng phứt thanh kiếm của mình sang một bên.

Rồi cô sà mình vào lòng Quỷ vương.

Môi của họ khẽ chạm vào nhau.

Một nụ hôn thoáng qua không kéo dài nổi một giây.

"Tại sao chứ…?"

"... Vô ích thôi, Ritsu. Cậu phải giết tôi. Vì tôi là Quỷ vương mà."

Một giọng nói đầy ắp tình thương.

Một giọng nói dịu dàng thuyết phục.

Một giọng nói khiến bạn muốn ôm chầm lấy cô ấy.

Anh hùng đã nghe được giọng nói ấy, nên cô không thể nào xuống tay được.

Cảm giác như chiến ý của cô đã tan biến vào hư không.

"... Tôi, tôi không thể."

"..."

"... Tôi đã cố hết sức. Để trở thành một người mà cậu có thể ngưỡng mộ. Nhưng, chuyện này…"

Là bất khả thi.

"... Nếu phải tước đi mạng sống của cậu, thì tôi cũng chẳng muốn làm người mà cậu ngưỡng mộ nữa…"

Đây là lần đầu tiên Anh hùng nói ra một điều ích kỷ tới vậy.

Anh hùng đã gắng gượng hết mình vì lợi ích của người khác — đây chính là lần đầu tiên Ritsu nói lên tiếng lòng của bản thân.

"... Chúng ta hãy chạy trốn đi, Setsu."

Anh hùng đưa tay ra cho Quỷ vương.

Cô không quan tâm thế giới này sẽ nhìn nhận cô như thế nào.

Nếu giờ cô xuống tay tại đây, thì còn tồi tệ hơn gấp trăm ngàn lần.

"... Như vậy có ổn không?"

Anh hùng gật đầu.

Quỷ vương do dự nắm lấy tay cô.

Cũng như Anh hùng, Quỷ vương đã sống một cuộc đời khiến cho bản thân phải chết dần chết mòn.

Đó là lý do tại sao cô luôn đơn độc một mình.

Đó là lý do tại sao lúc ấy cô đã tìm thấy Anh hùng.

Tìm thấy một người có cùng cảnh ngộ với cô, một người có thể thấu hiểu cảm xúc của cô từ tận đáy lòng.

Vậy nên cô muốn được ngưỡng mộ một con người như thế.

Cô đã quyết định để cho Anh hùng làm thay những điều bản thân không thể thực hiện.

"Tôi sẽ không bao giờ để cậu đi đâu."

Anh hùng nắm tay Quỷ vương thật chặt, rồi cả hai cùng nhau hoà vào bóng đêm.

Về sau, thế gian lưu truyền rằng Anh hùng đã bỏ mạng trong cuộc chạm trán với Quỷ vương.

Họ nói rằng Anh hùng và Quỷ vương đã tử chiến với nhau.

Nhưng còn sự thật thì sao?

Chẳng ai biết chính xác điều gì đã xảy ra giữa hai người họ.

Chỉ có trời xanh mới hiểu thấu.