trans: simp mahiru
edit: simp siesta
Vừa về đến nhà, tôi nhận được tin nhắn Rine của Rinka.
“Ritsuki, tớ cực kì xin lỗi về ngày hôm nay. tớ sẽ không bao giờ lặp lại việc này lần nào nữa. Mình rất mong chờ ngày chiếu phim đó.~”
Ohh! Tôi chưa từng nghĩ đến ngày mà có gái gửi tin nhắn cho tôi.
Suy cho cùng, Rinka cảm thấy tội lỗi dù chỉ lấy cái kính một lúc.
Như dự đoán, cô ấy vẫn còn ngây thơ lắm vì cô ấy không có người bạn nào cả.
Cô ấy không hợp làm đại ca chút nào cả.
“Tớ không bận tâm đâu. Tớ cũng mong chờ nó mà.”
Hahh…
Tôi mất tận 30’ chỉ để viết cái tin đấy.
Tôi đã phải viết lại rất nhiều lần.
Tôi sợ nếu viết quá dài, sẽ làm cô ấy kinh tởm. Nên tôi đã xóa rất nhiều thứ rồi nhìn lại và tôi nghĩ liệu nó quá ngắn không?
Cuối cùng thì, tôi không biết phải làm gì, nên gửi như thế rồi đi ngủ.
~~~~~~~~~~~~~~~
Vậy đây là nhà Rinka, huh…
Hôm nay là ngày chiếu phim.
Hiện tại tôi đang đứng trước một căn nhà khang trang và lịch sự.
Liệu tôi có nên bấm chuông cửa để gọi cô ấy không?
Hay là gửi tin nhắn qua Rine rồi báo: “Mình đến rồi”
Tôi phải quyết định nhanh trước khi mọi người nghĩ tôi là stalker.
“Này Ritsuki, chào buổi sáng!”
Khi tôi còn đang lưỡng lự, Rinka ra ngoài và mở cửa cho tôi.
Eh, sao cô ấy biết vậy?
Cô ấy ngó ra ngoài từ đầu à? Như một chú chó đang mong chủ mình đi dạo vậy…[note46515]
“Ah… Chào buổi sáng Rinka.”
“Này, sao cậu lại tới đây trong bộ dạng Kitarou vậy? Cậu không cải trang à?”
“Ah, thói quen thôi. Khi mà tớ đi ra ngoài, tớ thường đeo kính như vậy.”
Sau khi tôi tháo kính ra, Rinka nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc.
Có gì trên mặt mình à?
Rinka nhìn tôi với vẻ mặt chán nản rồi thở dài.
Xin lỗi vì đã khiến cậu thở dài…
Mặt tôi nhìn chán ngắt…
Tôi lảng tránh khỏi ánh nhìn ấy.
“Dù sao thì, tớ phải chắc chắn bọn bạn trên lớp sẽ không thấy tớ.”
“Nếu cậu bỏ kính, tớ nghĩ không ai sẽ nhận ra đâu… N-nhưng với cậu, thì tớ không bận tâm về lời đồn đâu…”
Mặt Rinka trở nên đỏ và giọng cô càng ngày càng bé đi.
Đến cuối câu thì bé tới mức tôi không thể nghe được nữa.
Không, không phải thế. Vấn đề ở đây là cậu đi với thằng khác không phải là Yoshiharu-kun”
“....?”
Rinka có vẻ không hiểu ý tôi.
Cô hẳn là người cô độc.
Nhưng ít nhất cô có người đi theo, đã là hơn tôi rồi.
“Vậy, cậu ‘thích’ Yoshiharu-kun đúng không, nhưng cậu đang đi với người khác. Nếu có người thấy thì họ sẽ nghĩ gì?”
“Err.. Chắc là: “Rinka có rất nhiều bạn, vậy nên cô ấy là một người đáng tin cậy!”, đại loại thế?”
“Đấy không phải là Rinka mà họ sẽ thấy! , mình bảo này, họ sẽ nói những thứ như, ‘Rinka là con đĩ thích đi giao du với đàn ông”
“Đ-đĩ”
Rinka trông đau khổ và khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi.
Dù không tốt chút nào, nhưng cô ấy vẫn phải biết sự thật tàn khốc.
“Kể cả bạn cậu nữa, mọi người sẽ trở nên xa lánh cậu đến khi tốt nghiệp.”
“Không thể nào.. chỉ là đi với con trai thôi…”
“Với lại nếu họ biết là cậu đi với mình, một con người khó giao tiếp với xã hội và ảm đạm như mình, nó còn có thể tiếp diễn sau cao trung cơ.. Xin lỗi, mình cảm thấy buồn vì đã nói lời đó về mình.”
Rinka đã đau lòng được một lúc.
Cô ấy chắc đã nhận ra sự đáng sợ của xã hội.
Nhưng đột nhiên, cô ấy nhìn vào mặt tôi và với biểu cảm như đã phát hiện ra cái gì đó.
“...Nhưng Ritsuki này, nếu cậu để tóc như thế này, mọi người sẽ biết cậu là Kitarou”
“Ừ thì, đúng!”
Hiển nhiên, điều Rinka nói là đúng.
Khi tôi là Shion, tóc của tôi được tạo bởi chuyên viên trang điểm.
Và đương nhiên, tôi sẽ được tạo kiểu tóc khi tới rạp, trước khi xuất hiện.
Nhưng liệu họ có lừa được Rinka không.
“Liệu tớ có nên buộc tóc ra đằng sau không… Rinka, cậu có cái dây chun nào không?”
“Err… à! Ý cậu là dây cột tóc? Đương nhiên là có rồi!”
Rinka tự nhiên đỏ mặt.
Cô ấy bị cảm à?
“Nhưng Ritsuki, nếu cậu chỉ dùng dây cột tóc, người khác vẫn có thể nhận ra là Kitarou.”
“Tớ đoán vậy…Thế, tớ nên làm gì?”
Rinka cười như đứa trẻ nghĩ ra trò chơi khăm và cầm tay tôi.
Tôi tự hỏi liệu cô ấy có thể nghĩ ra ý tưởng đen tối nào.
“Chúng ta vẫn còn thời gian trước giờ chiếu, nên… Hãy tạo kiểu tóc ở nhà mình!”
“Không, tớ không nên vào nhà cậu mà phải không?”
“Không sao đâu, tớ sẽ bảo cả nhà ra… Err, ý mình là gia đình mình đi suối nước nóng rồi! Ngày mai họ mới về cơ!”
“Họ bỏ cậu ở lại à, hở… Buồn vậy…”
“Không phải lo đâu, đi thôi nào!”
Tôi không thể từ chối Rinka với sự cố chấp ấy.
“Chị tớ ở trong câu lạc bộ kịch, nên có có thể có số thứ ta dùng được, như là tóc giả!”
“Bất lịch sự quá, mình chưa hói đâu.”
Và Rinka bắt đầu nghịch tóc tôi và làm vài thứ khác được 10 phút…
~~~~~~~
“Đ-đây là… mình ư?”
“Wow, thật tuyệt vời… cậu nhìn như là diễn viên… Dù cậu còn chưa trang điểm.”
Tôi đang đứng trước gương, ăn mặc như là phụ nữ.
Đúng rồi, tôi nhìn như một người phụ nữ tóc vàng hoe, nhưng hơi đáng sợ khi nghĩ đấy là tôi.
“Với bộ dạng này, không ai sẽ nghĩ mình đi với đàn ông, và không ai biết cậu là Kitarou luôn.”
“Rinka, cậu…”
Tôi vô tình thở dài.
“...cậu là thiên tài à?”
Đương nhiên, tôi đã phải nhận ra từ lúc trên đường tới nhà cổ
Cuối cùng, cổ bảo tôi mặc đồ của con gái.
Nhưng tôi vẫn làm theo kế hoạch của cô ấy.
Nếu sự xấu hổ của tôi để giữ lấy hình ảnh của Rinka, thì đó là cái giá khá rẻ.
Có vẻ như gương mặt nữ tính của mình có lúc hữu dụng rồi.