“X-x..xin lỗi! Mình cực kì xin lỗi!”
Ở nơi gầm cầu thang vắng vẻ, Rinka đang tuyệt vọng xin lỗi tôi. Trước đó, sau khi cô ấy lấy kính của tôi và chạy khỏi nhà vệ sinh, tôi ngay lập tức đuổi theo cổ. Cứ như thế, tôi đã chạy thẳng xuống cầu thang và đuổi kịp cô ấy ở giá để giày.
Rinka đã bảo với hội bạn là có chút việc và nhanh chóng tách ra khỏi bọn họ để trả lại kính cho tôi.
“Trả lại vào ngày mai cũng không sao đâu mà.”
Vì cô không còn đe dọa tôi nữa nên tôi có thể nói chuyện một cách bình thường được.
Tôi khá chắc cô ấy không phải người xấu nhưng ngực cô ấy khá là đồ sộ.[note46192]
“Đi về nhà mà không có kính thì không tốt cho cậu đâu... bởi vì cậu ngầu như vậy cơ mà...”
Giọng cô nhỏ dần đi ở vế sau khiến tôi không thể nghe rõ được. Ừ thì… Có thể cô ấy nghĩ thị lực tôi không tốt. Đúng là sẽ rất nguy hiểm nếu để một người mắt kém đ bộ về nhà. Nhưng mà mắt tôi thì rất ổn.
“Xin lỗi, mình không nghĩ là bọn nó ép mình đi xa tới mức ấy.”
“Hikage-san... mình biết mà!”
“Chúng mình là bạn cùng lớp mà, phải không? Cứ gọi mình bằng tên. Với lại… có vẻ như cậu đã đoán đúng rồi đấy!”
“Hikage... Không muốn làm những thứ đó sao.”
“Tên mình là Rinka. Và đúng rồi, mình không có tí sự quan tâm nào với Yoshiharu-kun đâu. Chẳng qua là mọi người xung quanh cứ gán ghép mình, nói những thứ như: ‘hai cậu trông hợp nhau đấy!’”
Thì ra mọi chuyện là vậy. Có vẻ Rinka là một cô gái rụt rè.
“Rinka, cậu cũng khó kết bạn sao?”
“Hãy gọi mình là Rin [note46193]. Mình hay làm theo ý mọi người vì mình sợ sẽ mất bạn, dần dần mình đã không thể dừng lại được nữa”
“Rin… Thôi bỏ đi, gọi cậu là Rinka dễ hơn.”
“Unmm, được rồi, gọi Rinka là được rồi, Mình có thể gọi cậu là Ritsuki không?”
“Mình không bận tâm việc cậu gọi mình là Kitarou hay là mọt sách đâu, gì cũng được trừ yêu quái.”
Có vẻ như Rinka có cách để gọi tên bạn bè của cô cổ. Dường như cô ấy muốn gọi tên của tôi với một chất giọng kỳ lạ nhưng ngọt ngào. Tôi không hiểu lắm, nhưng tôi mừng vì cô ấy gật gù tỏ vẻ hạnh phúc.
“Mình rất muốn đền bù cho cậu bằng cách nào đó.”
“Không cần phải bận tâm đâu, cậu đâu phải là người đầu tiên làm thế với mình.”
“Mình biết rồi... vậy mình không phả lài người đầu tiên hả?”
“Sao cậu lại trông có vẻ hơi thất vọng vậy!?”
“Dù sao thì! Mình rất muốn đền bù cho cậu, nên là đây!”
Nói xong, Rinka lấy ra hai vé xem phim. Sao cổ lại có cái đấy trong người nhỉ?
“Đây có phải là...”
“Đúng rồi, vé xem trước cho bộ phim nổi tiếng [Scramble Edge] ! Bọn mình đi xem cùng nhau nhé!”
“Nó chiếu tại rạp ở Shibuya...”
“Ritsuki cũng biết mà, đúng không!? Nhạc nền được hát bởi Personia! Chính vì thế cái vé này rất khó lấy!”
“...À, vậy à?”
Tôi biết rất rõ phim này. Sẽ có một bất ngờ ở buổi công chiếu phim. Shion (là tôi) sẽ xuất hiện trước khi chiếu. Chính vì vậy, thật không may, tôi không thể đi được.
“Chẳng phải cậu đã rất cố gắng mới kiếm được nó sao? Thế nên cậu nên rủ bạn bè của cậu thay vì tôi chứ?”
“Họ sẽ chỉ nói kiểu, “Rinka-san, mời Yoshiharu-san ý! Bọn mình sẽ quan sát hai cậu!”
“...Vậy cơ bản là, cậu không có ai để mờ cả…”
“N-này! Đừng nói như là mình không có bạn! Mình chỉ việc mang vé theo khắp nơi, xem thử có ai sẵn lòng đi cùng không… Lần này,... thì,... tình cờ là mình không mời được ai cả.”
Nói rồi, Rinka ưỡn ngực lên một cách tự hào và cố tỏ rea mình ổn, nhưng.. có thể Rinka là một kẻ cô đơn chăng?
Bằng cách nào đó, tôi đã hiểu hơn về Rinka. Rinka người với cái danh là “trưởng nhóm”. Nhưng không ai biết rằng sau cái danh đó là một con người nhút nhát. Đây chính là lý do tại sao cô ấy không thể tìm được ai xem phim với cô ấy. Nhưng mà, tôi vẫn không thể làm gì khác ngoài từ chối cô ấy.
“À, Rinka, không may thay mình có-”
Khi đang nói dở câu, Rinka hiện lên rõ vẻ thất vọng trên mặt..Và thói quen của tôi trỗi dậy. Shion là ca sĩ luôn muốn mang lại nụ cười cho mọi người.
Tôi muốn cô ấy cười, không phải lớp mặt nạ cô ấy đội lên, mà là chính cô ấy. Đấy là những gì tôi đã nghĩ.
“Tớ có kế hoạch đi cafe ở gần đấy..”
“O-ohh ! Nếu cậu định tới đây thì chúng ta sẽ xem phim cùng nhau! Vậy thì, cậu rảnh mà đúng nhỉ?”
Rinka nhận ra câu đùa của tôi và lộ ra gương mặt nhẹ nhõm. Trông cô rất hạnh phúc.. Well, tôi đoán là dù gì đi nữa, chúng tôi cũng tới cùng chỗ thôi. Và như thế đó, tôi lại vướng vào rắc rối khác. Liệu tôi có ổn trong buổi chiếu phim tới không?