Giữa thời khắc sinh tử, không ngờ chân khí trong người Nam vận hành theo đường lối bất thường sản sinh ra phản lực chống lại chưởng đối phương, đồng thời thân hình Nam nghiêng ra sau một góc, hai chân lại bước theo bộ pháp vô cùng quái dị. Thoắt một cái Nam đột ngột xuất hiện sau lưng đối phương, tiếp đó một quyền giáng mạnh lên lưng gã. Đối phương hoàn toàn bị bất ngờ, đến khi phát hiện Nam ở phía sau thì đại huyệt sau lưng đã trúng đòn nặng, hai chân gã khuỵu xuống đất, nhất thời không thể phản công được. Tuy vậy, Nam biết không thể ở đây lâu thêm nữa, chớp cơ hội kẻ địch gặp bất lợi, Nam thi triển khinh công chạy vọt đi, chớp mắt đã biến mất.

Thấy đại ca của mình gần như ngã xuống, mấy gã lưu manh xung quanh đêbị chấn động trước biến chuyển của trận đấu nên tất cả đều đứng ngây ra như phỗng. Còn tên đại ca thì đại huyệt sau lưng bị đánh trúng, nội lực trong quyền của Nam ngấm vào kinh mạch của gã khiến toàn thân gã như nhũn ra, không thể vận kình lên nổi, mãi năm phút sau gã đứng lên được thì không còn thấy Nam đâu nữa. Gã vừa kinh hãi vừa giận dữ, gã gằn giọng:

- Khốn kiếp, chẳng ngờ lại để thằng ranh đó chạy thoát.

Gã chửi đổng mấy câu cho bõ tức thôi chứ giờ con mồi đã thoát rồi, gã chỉ còn cách kéo đàn em trở về lại nơi ẩn thân. Có điều tên đại ca chẳng biết là sau khi bọn chúng vừa rút đi không bao lâu thì trên mái nhà có một cô gái nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Cô gái lấy điện thoại ra và gọi đi:

- Alo, bọn chúng đã đi rồi ạ.

Người đàn ông bên kia ngạc nhiên hỏi lại:

- Ủa, sao cháu không bắt chúng lại?

- Dạ cơ bản bọn chúng không giao dịch gì nên không có chứng cứ để bắt được. Mà hơn nữa, tối nay cháu thấy hình như chỉ là cái bẫy bọn chúng dựng lên hòng giết người diệt khẩu thôi ạ.

Đầu bên kia lại càng ngạc nhiên:

- Giết người diệt khẩu là sao? Cháu nói rõ xem nào.

- Là cậu nhóc tên Nam đó chú, chính là cậu nhóc đã phá vụ làm ăn giữa Hắc Báo và Bạch Hổ mấy tháng trước đó ạ. Tối này không hiểu vì sao mà cậu nhóc biết bọn chúng ở đây mà chạy đến, cuối cùng cậu nhóc đó đánh với gã Kim đường chủ một trận.

- Hừm, theo như cháu nói thì chắc chắn là bọn chúng giăng bẫy Nam rồi. Bọn chúng tìm được chỗ Nam rồi vờ cho Nam nghe bọn chúng nói chuyện với nhau để dẫn dụ Nam đến. Mà tên Kim đường chủ lợi hại hơn cả tên Diệp đường chủ, cháu đã giúp cậu nhóc phải không?

- Dạ không, Nam tự thoát đi một cách bình an, ngay cả cháu lẫn tên đường chủ cũng không ngờ gã ta có thể thua dưới tay cậu nhóc. Nam thoát rồi, cháu suy đi tính lại, thấy không nên đánh rắn động cỏ nên thả cho bọn chúng đi luôn.

Nghe xong, người đàn ông đầu bên kia bật cười:

- Ha ha, cậu nhóc đó thú vị thật. Nghe cháu nói vậy là chú yên tâm rồi, cháu cũng rút về sở thôi.

- Dạ cháu về ngay đây.

Kết thúc cuộc gọi với người nọ, cô gái gọi cho một số điện thoại khác:

- Em muốn hỏi anh một chuyện, anh từng giao đấu với vô số người đã từng gặp qua ai sử dụng tuyệt kỹ này chưa?

Cô vừa đi vừa tả loại võ công mà Nam thi triển để thoát khỏi bẫy của bọn lưu manh ban nãy...

...

Nhắc lại Nam, Nam thoát về được mà trong lòng đủ thứ cảm xúc, sợ có, vui có, lại có thêm cả hưng phấn nữa. Nam đang sợ và vui thì dễ hiểu rồi, nhưng còn hưng phấn thì cũng chỉ vì Nam phát hiện ra lúc đánh nhau với gã ngoại quốc, mình đã đánh ra một chiêu thức chưa từng biết đến và chưa từng luyện bao giờ. Nam phải tìm ra bằng được vì sao mình lại sử dụng nó.

Về đến phòng trọ thì đã gần nửa đêm nhưng Nam lại không đi ngủ mà lại ngồi suy nghĩ rốt cuộc mình đã thấy võ công kỳ lạ đó ở đâu, đáng tiếc qua một hồi rất lâu mà vẫn không có kết quả. Nam chán nản, định ngồi xuống vận công để hồi phục nguyên khí thì sực nhớ ra một thứ. Nam nhanh chóng bật máy tính lên, mở hình những chiếc trống đồng lên.

“Quả đúng như thế.” Nam bật cười vì đã tìm ra câu trả lời. Bấy lâu nay, Nam thường hay nghiên cứu mấy hoa văn hình chim, hình người chạm trổ trên trống đồng nhưng không hiểu gì, hóa ra đó là cách vận hành chân khí trong kinh mạch và những chiêu số võ công. Có câu ban ngày nghĩ nhiều cái gì, ban đêm sẽ mơ cái đó; trường hợp của Nam gần giống như vậy. Cậu suốt ngày nghiên cứu mấy hoa văn đó đến mức các hoa văn ăn sâu vào trong tiềm thức, dù cậu không luyện nó, đến khi cậu gặp nguy hiểm thì cậu đã thi triển chúng trong vô thức, nhờ vậy mới thoát đi được.

Hiểu được mọi chuyện rồi, Nam vô cùng hưng phấn, bèn theo mấy hoa văn đó luyện, nào ngờ, đời không như là mơ, Nam vận chân khí được một lúc thì gặp trở ngại, chẳng thể nào luyện tiếp theo đồ hình được nữa. Nam thử đi thử lại hàng chục lần, kết quả vẫn như cũ.

Nam vừa nhìn đồ hình vừa vò đầu bóp trán ngẫm nghĩ, sau cùng lại cười tự chế giễu mình: “Nội công bản thân chưa đủ mà còn bày đặt tu luyện, mình đúng là ngu ngốc, miễn cưỡng tu luyện có khi còn đứt hết kinh mạch mà chết, thôi, tập trung tu tập nội công trước.” Nam thu ý định nhảy cóc lại mà dọn dẹp mọi thứ lại để đi ngủ.

Nam chỉ hứng thú với việc luyện võ nên không hề biết rằng khi đánh nhau với gã Kim đường chủ, nếu nội lực bản thân cậu đủ mạnh thì một quyền đó cậu đã đánh nát kinh mạch sau lưng của gã ta rồi.

Nhắc lại gã Kim đường chủ, trên đường trở về khách sạn, gã vô tình gặp được người quen. Kim đường chủ lên tiếng trước:

- Tống Điền, sao ông lại ở đây?

Hai người không dùng tiếng Anh mà dùng ngôn ngữ bản địa của mình để nói chuyện. Tống Điền trong lời của gã Kim là Tống đường chủ, một trong thất đường chủ của Bạch Hổ bang. So về trình độ lẫn võ công thì Tống Điền đứng đầu thất đường chủ, tiềm cận với võ công của tứ đại hộ pháp trong bang; mấy lần tỷ thí với nhau, võ công gã Kim chỉ gần bằng Tống Điền. Qua vẻ mặt của hai gã thì hiển nhiên hai gã không biết đối phương cũng đang có mặt ở đây. Đám đàn em tự biết không nên có mặt cùng hai đường chủ nữa nên tản đi.

Tống Điền thấy quần áo của gã Kim xộc xệch thì biết gã Kim vừa trải qua một trận giao chiến. Tống Điền hỏi:

- Vừa đánh nhau với ai hả?

Kim đường chủ không nói dối:

- Phải, nếu không phải có bọn cảnh sát chạy tới thì tý nữa đã giết được tên đó rồi. Còn ông, gặp phải cao thủ nào mà mặt ông kém sắc như bị nội thương vậy?

Tống Điền chẳng ngờ gã Kim lại nhận ra được điều này, vốn hắn muốn chọc giận gã Kim, chẳng ngờ bị đối phương trả lại. Tống điền hừ một tiếng đáp:

- Gặp phải cao thủ của một trong ba đại gia tộc, võ công đối phương ghê gớm, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi.

Kim đường chủ rất ngạc nhiên:

- Với Thiên Sát Ma Chưởng của ông mà vẫn thua sao?

Thua cao thủ không có gì phải mất mặt, Tống Điền gật đầu:

- Thiên Sát Ma Chưởng bang chủ truyền cho tôi tuy lợi hại nhưng công lực đối phương quá khủng khiếp, chả trách trước khi tôi sang đây, bang chủ nhắc nhở làm việc cẩn thận, kín đáo.

Thiên Sát Ma Chưởng vốn là tuyệt kỹ của bang chủ Bạch Hổ Bang, vì nhờ vào một lần lập công lớn cho bang hội, gã Tống Điền mới được truyền thụ tuyệt kỹ này. Gã Kim đường chủ liên tưởng đến trận giao đấu với Nam, gã không khỏi gật đầu tán đồng:

- Phải, chúng ta ít khi sang đây nên chưa biết nhiều, lần trước nghe tin Diệp đường chủ thất thủ trở về, tôi không để vào tai, giờ mới hiểu được. Nơi đây xem chừng đúng là ngọa hổ tàng long.

Rồi gã hỏi tiếp:

- Mà bang chủ nói ông sang đây làm nhiệm vụ gì?

Tống Điền trả lời:

- Ám sát mấy người, còn ông thì sao?

Kim đường chủ đáp:

- Tôi sang đây đề đàm phán với bọn Hắc Báo. Giờ ông tính sao? Trở về dưỡng thương à?

Tống Điền nói:

- Tôi đã báo lại với bang chủ rồi. Bang chủ lệnh cho tôi tiếp tục ở đây hỗ trợ cho xong vụ làm ăn mới này, không ngờ người nhận vụ này là ông, còn chuyện ám sát thì thành thứ yếu, điều cần tập trung bây giờ là phải hoàn thành xong phi vụ và không được để sổng cho ai khác. Bọn Hắc Báo hẹn mấy giờ vậy?

Kim đường chủ trả lời:

- Bọn chúng nghi ngờ tin tức bị lộ nên đã thay đổi địa điểm và thời gian rồi, bọn chúng sẽ thông báo lại sau.

- Được, vậy tôi đi đây, có gì báo lại tôi, vẫn dùng cách thức như cũ.

- Được.

Nói xong thì hai gã chia làm hai hướng nhanh chóng lẩn vào bóng đêm. Sau một thời gian án binh bất động để mọi chuyện lắng xuống, giờ Bạch Hổ và Hắc Báo lại bắt đầu rục rịch trở lại, chỉ là tại sao bang Bạch Hổ lại phái hai đường chủ đi làm hai việc khác nhau như vậy, và rốt cuộc Nguyễn gia cớ gì mà dính vào Bạch Hổ bang.

Điều này cũng đang làm cho ông Quyết lo ngại. Tuy võ công của ông Quyết tinh thâm, từng giao đấu với rất nhiều cao thủ nhưng không như bà Mai, ông Quyết chưa thể truy ra được lai lịch môn võ mà Tống Điền đã sử dụng để tấn công hai đứa cháu của mình. Qua một ngày sau trận chiến của Nam, bên Nguyễn gia, ông Quyết ghé qua nhà của Tài để xem tình trạng của Tài thế nào, cũng vừa lúc Tài luyện công xong. Tài nói:

- Cháu chào ông ạ, ông qua gặp cháu có chuyện gì vậy ạ?

Ông Quyết hỏi:

- À, ông muốn hỏi tình hình sức khỏe của cháu thế nào rồi.

Tài vươn vai mấy cái rồi trả lời:

- Dạ cháu cũng đỡ nhiều rồi ông ạ, môn Huyền Thiết Thần Công đúng là thần diệu, cháu mới vận công hai ngày thôi mà thương thế đã giảm đến tám chín phần rồi ạ.

Ông Công gật đầu hài lòng:

- Thế thì tốt rồi, cháu đã khỏe lên lại thì bên chỗ Thịnh chắc cũng tốt, ông yên tâm được rồi.

Tài kéo ghế cho ông Quyết ngồi, tiếp theo đi lấy nước. sau đó mới hỏi:

- Ông đã điều tra được là kẻ nào to gan thuê người tấn công chúng ta không ạ?

Ông Quyết lắc đầu:

- Vẫn chưa, ông vẫn chưa điều tra ra được lai lịch của gã ngoại quốc đó.

Tài lại nói:

- Ông này, có khi nào là hai gia tộc kia...

Ông Quyết giơ tay cắt lời của Tài:

- Không được phỏng đoán lung tung nếu cháu chưa có chứng cứ xác thực. Tuy rằng ba nhà tranh chấp bao nhiêu năm nay nhưng cách làm của cả ba gia tộc dù hắc hay bạch thì đều nội bộ, chưa bao giờ cậy bên ngoài. À phải, gần đây công ty có xích mích với ai không?

- Ý của ông là...

Tài là người thông minh, dễ dàng hiểu được ý của ông nội mình. Anh ta ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:

- Dạ không, ngoài tranh chấp với Lê gia và Hoàng gia thì không có mâu thuẫn nào lớn cả ạ, mà hơn nữa, để nhờ đến người đẳng cấp đó thì cái giá không hề nhỏ. Đồng thời trước khi nhận lời thì những người kia cũng phải xem xét tình hình thì mới đưa ra quyết định.

Tuy Tài, Quang và Hùng trạc tuổi nhau nhưng nếu so về mối quan hệ lẫn tầm hiểu biết thì có lẽ Tài vẫn trội hơn hai người kia một bậc, với tình huống xảy đến với mình, Tài vẫn đưa ra nhiều khả năng hơn Quang và Hùng. Đây chính là nguyên nhân mà hiện tại Nguyễn gia đang vượt lên Lê gia và Hoàng gia. Bề ngoài ông Quyết không biểu hiện điều gì, trong bụng lại cảm thấy khá tốt về đứa cháu này.