Extra 1: A Match-Pump anh her Loyalty

Tôi là Ann.

Kiến chúa của loài Kiến sát thủ.

Một vài tháng trước, tôi được mẹ của tôi, kiến chúa, bảo ra sống độc lập.

Kiến sát thủ là loại quái vật có những đặc trưng của loài kiến.

Do đó, con chúa sẽ để lại dòng dõi cho một con chúa mới theo một chu kỳ nhất định.

Khi những con nhỏ đến tuổi trưởng thành, một vài kiến thợ sẽ đi theo chúng để tạo nên bầy đàn riêng.

Bằng cách gia tăng số lượng, sự tồn vong của loài sẽ được bảo đảm.

Thật sự thì, đó là một rắc rối.

Ở thời điểm đó, tôi không có kiến thức cũng không có động lực.

Nhưng thực ra, có một lý do khác làm tôi không muốn ra ngoài.

Đó là vì.

Không ai có thể khiển trách tôi làm biếng công việc và kiến thợ cấp thấp có thể ăn thỏa thích.

Thế không phải tuyệt nhất sao.

Tuy nhiên, việc đó chẳng kéo dài được lâu.

Toàn bộ con kiến chúa sinh cùng lúc với tôi đã bắt đầu xây đàn của riêng mình.

Chỉ còn lại tôi và lứa sau.

Mấy con kiến chúa trẻ hơn vừa chỉ trỏ tôi vừa thì thầm gì đó.

Gì đó như là làm sau mà tôi lại rớt lại phía sau, một phụ nữ trung niên. Nhưng tôi không quan tâm về chuyện đó.

“Hức”

Đúng thế.

Tôi không quan tâm.

Đó là một cuộc sống yên bình.

Về sau, mẹ tôi, đã chịu đủ tôi, đá tôi ra khỏi đàn.

“Hức”

Không biết đằng nào là trái phải, hành trình vô định của tôi bắt đầu.

Thường thì, bạn có thể dẫn theo vài người hộ tống và một vài kiến thợ nhưng bởi vì tôi quá bất tài, nên tôi bị vứt ra chốn hoang dã một mình.

Tôi muốn khóc quá. *Hức* *Hức*

Đã bao ngày trôi qua từ lúc đó?

Vừa phải trốn tránh cẩn thận không để con người phát hiện, vừa đi từ đông sang tây.

Chúng tôi, loài Kiến sát thủ, rất yếu.

Sức mạnh của từng cá thể đang lẽ chúng tôi có lẽ ngang hoặc thấp hơn một chút so với động vật hoang dã.

Chúng tôi là chủng loài mà phải tập trung lại với nhau thì mới phô diễn được sức mạnh thật sự của mình.

Mặc dù là vậy, giờ tôi đang ở đây một mình… “hức”

Hẳn là chẳng tốt chút nào khi ở trong nhà cả đời.

Tôi tiếp tục đi trong khi săn cáo và thỏ trong rừng.

Đột nhiên, một con gấu bất ngờ lao vào tấn công tôi.

Tôi cố chạy nhanh nhất có thế.

Là một cá thể lười biếng trong đàn, tôi khá là nhanh nhẹn, thật lòng mà nói.

Rồi sau đó, tôi đến một nơi hoang vu.

Nơi đấy khá là dễ chịu và không có nhiều sinh vật lắm.

Chỉ có một con rồng và một con quạ lớn đang bay trên bầu trời. Nhưng đó không phải là vấn đề quá lớn.

Không giống với những con kiến khác, màu của tôi có phần hơi sáng hơn.

Nhờ vào vị trí này, cơ chế tự vệ nhờ màu sắc sẽ giúp tôi tránh được sự chú ý.

May mắn thay, không có con Kiến sát thủ nào khác ở đây. Vậy nên tôi quyết định làm tổ ở đây.

Nhưng vẫn có gì đó không đúng.

Vì sao loài của tôi không làm tổ ở đấy?

Và tại sao sự hiện diện của những con quái vật khác thật sự rất bé…

Eld Desert.

Cũng được con người và quái vật gọi với cái tên là Vùng đất chết. Cũng là nơi ngự trị của hai con quái vật khổng lồ, Accurate Crow và White Flying Dragon.

Từ trước đến nay, tôi đã sống một cuộc sống quá dễ dàng. Cho nên tôi hoàn toàn không hay biết sự nguy hiểm của những con quái vật khác.

Ngay cả khi tôi đã đi ra ngoài, điều đấy vẫn chẳng thay đổi.

Đó là lý do tại sao tôi nghĩ đến việc xây tổ ở đây.

Nếu có một con Kiến sát thủ khác ở đây, tôi chắc chắn sẽ đưa ra một lời khuyên cho chúng “Ngươi có muốn chết không?”.

Nhưng bây giờ tôi chỉ có một mình.

Chẳng ai có để nói chuyện hay đưa ra lời khuyên.

Thế đấy, cuộc sống ở Eld Desert của tôi bắt đầu.

Và đến một ngày, tôi được nếm mùi vị địa ngục của cuộc sống.

Một ngày sau khi tôi hoàn thành cái tổ, nó ngay lập tức bị phá hủy đã bị phá hủy ngay lập tức bởi một phần của đòn tấn công.

May thay, tôi kịp thời tránh được, tôi hoàn toàn có thể chết nếu tôi chậm trễ cho dù là một giây.

Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?

Bị che khuất bởi khói, tôi đã nhìn thấy nó.

Bóng dáng của một con rồng trắng đang bay vòng phía trên trời.

Thứ đó.

Không thể lầm vào đâu được, nó đã thổi tung tổ của tôi.

Bằng chứng là khi nó giải phóng hơi thở của mình, cả một khu vực sẽ biến thành một khu trơ trọi.

Tôi chẳng biết nói gì ngoại trừ việc tôi đã may mắn sống sót.

Tuy nhiên, cơ thể tôi đang trong tình trạng rất tệ.

Tôi phải ăn thứ gì đó.

Ăn mấy con thỏ hay chuột thông thường không có ích gì cả.

Tôi cần phải săn thứ gì đó có thật nhiều ma lực.

Tôi tự hỏi mình đã lang thang bao lâu từ lúc đó?

Và tiếp đó, tôi trải qua cơn ác mộng tiếp theo.

Accurate Crow.

Một con quạ to lớn ngớ ngẩn đang tức giận ở gần tổ.

Tôi sợ, rất sợ.

Không ổn. Tình hình không ổn chút nào.

Tôi sẽ chết. Thật sự, thật sự, thật sự chết.

Tôi chắc chắn sẽ bị giết nếu bị phát hiện.

Khi tôi nhìn gần lại, tôi nhận ra có rất nhiều vỏ trứng không xung quanh.

Hẳn là vừa bị con quái vật khác ăn.

Đó là lý do tại sao nó đang nổi điên.

Tôi cố trốn thoát mà không gây chú ý.

Tuy nhiên, tôi đã mất hết hoàn toàn hy vọng.

Con rồng trắng.

Nó đã ở đó, ngay trước tôi, kẻ đã phá hủy tổ tôi.

Nhưng may thay, tôi đã tránh được mà không bị vết sước nào. Con rồng thậm chí còn không thèm nhìn tôi, thay vào đó, nó hướng thẳng đến con Accurate Crow.

Tôi bị thương nghiêm trọng do ảnh hưởng từ trận chiến giữa hai con quái vật.

Tôi đang trong tình cảnh quá tệ.

Nếu cứ thế này tiếp diễn, tôi chắc chắn sẽ chết.

Tôi còn chẳng biết đi đâu.

Nhưng tôi không muốn chết.

Tôi tiếp tục bước đi ngày qua ngày với tất cả những gì còn lại mà tôi có.

Cuối cùng tôi đến Eld Desert.

Tôi cảm thấy mình đã tự sát khi mà không chú ý nghe mẹ kể chuyện.

Ở trung tâm nơi này, tôi tìm thấy một cái hang.

Tôi hít thật sâu và tiến vào.

Và nỗi tuyệt vọng cuối cùng của tôi đang chờ đợi trong đó.

Một con rồng đất.

Có một con quái vật huyền thoại đã từng tồn tại trước đây.

Con quái vật huyền thoại mà tôi mới chỉ nghe qua trong một câu chuyện mẹ kể.

Biểu tượng của sức mạnh, nằm ở hàng đầu đặc biệt là trong bốn loài rồng.

Nó hiếm đến nổi sự tồn tại của nó bị ngờ vực.

Nổi tuyệt vọng có thể sánh ngang với con rồng trắng và Accurate Crow đã xuất hiện lúc nãy.

Nó định ăn tôi?

Tôi nghĩ vậy.

Tôi từng nghe rằng rồng đất là loài ăn tạp. Hơn nữa, điều đấy khá chắc. Làm ơn đừng ăn tôi.

Con rồng đất gầm lên.

“Gyaaaaaaaauuuuuu”

Vào khoảnh khắc đó, tôi nhận ra điều gì đó.

Tôi sẽ chết ở đây. Tôi vẫn chưa muốn chết.

Việc duy nhất mà tôi có thể làm để phản kháng là hét lên.

Tha tôi, làm ơn. Hãy để tôi đi.

Nhưng nó không thể nghe thấy.

Tôi nhận thấy ma lực tập trung vào miệng nó.

Đó là hơi thở.

Kết thúc rồi.

Nếu tôi mà lãnh đòn đó, tôi sẽ biến mất khỏi thế giới này mà không để lại một vết tích.

Nhưng, tôi vẫn sống.

Tôi đang tự hỏi tại sao nó ngừng hơi thở vào phút chót, một viên ma thạch rơi xuống trước mặt tôi.

Tôi được cứu rồi. Nếu tôi ăn nó, tôi sẽ hồi phục được một chút ít.

Trong lúc tôi ăn viên ma thạch, con rồng không tấn công tôi.

Tôi tự hỏi tại sao?

Có lẽ… nó không có ý định làm vậy.

Thế có phải là nó dùng hơi thở để làm rơi ma thạch?

Câu hỏi như thế được đặt ra?

Sau đó, tôi đã bị thuyết phục.

Nó quay vào và trở ra với một lượng lớn ma thạch.

Con rồng cho tôi rất nhiều.

Cứ mỗi lần tôi ăn ma thạch, tôi trở nên mạnh hơn.

Nhờ đó, tôi giờ có trí thông minh cao hơn và giác quan nhạy bén hơn.

Đồng thời, tôi giờ có thể sử dụng chuyển giao ý nghĩ.

Cơ mà, vẫn có gì đó làm tôi khó hiểu.

Tại sao?

Tại sao ngài không giết tôi?

Mặc dù với chuyển giao ý nghĩ, con rồng đất vẫn không trả lời.

Ngài ấy chỉ đơn thuần quay lại, trở về trong tổ.

Nhưng với tôi, có vẽ như lưng nó đang nói

“Đi theo ta.”

Tôi hiểu rồi. Vậy là ngài định cho tôi làm thuộc hạ.

Tôi khá chắc là vậy.

Mặc dù có đôi chút nhầm lẫn, nhưng dù sao, cuối cùng, tôi đã trở thành thuộc hạ của ngài.

Và tôi đã được đặt tên.

Ann.

Đó là tên của tôi.

Chỉ một và duy nhất của tôi.

Ngày ấy còn bảo tôi.

“Ta để lại phần trên (phần trên của hầm ngục) cho cô.”

Tôi run rẩy trong vui sướng.

Ngài không chỉ chữa trị vết thương cho tôi, giúp tôi mạnh hơn.

Mà còn giao phó cho tôi hầm ngục của ngài!

Giờ tôi đã hiểu tại sao kiến thợ lại giúp đỡ kiến chúa đến như vậy.

Lý do là vì chúng vui vẻ khi làm việc.

Niềm vui và niềm hạnh phúc của việc được cần.

Tôi nghĩ vậy.

Tôi phải trả ơn cho ngài.

Tôi phải đạt được thành tựu thích đáng cho cái tên này.

Như một khởi đầu, tôi bắt đầu đẻ trứng cho đội quân.

Một con kiến sát thủ thông thường cần đối tượng sinh sản để làm vậy nhưng nhờ có sức mạnh nhận được từ Jiryuu-sama, tôi có thể sinh sản vô tính.

Tôi thật sự cảm kích chuyện này.

Dù cho là vì mục đích gia tăng quân số, tôi sẽ không để tên đàn ông nào chạm vào tôi ngoại trừ ngài…

Những quả trứng nở và những đứa trẻ được sinh ra.

Con số cứ tăng nửa và nửa.

Nghe đây, con của ta!

Chúng ta phải trả ơn người đàn ông đó!

Jiryuu-sama!

Em, không, những đứa trẻ và em sẽ bảo vệ ngài cho dù phải trả giá bằng cả mạng sống này.

Bởi vì đó là nhiệm vụ của chúng em dưới cương vị là thuộc hạ của ngài.

Main: “Tầng trên dạo này trở nên khá ồn… À mà sao cũng được.”