Tên tôi là John Ouzos, một lính đánh thuê. Khi mọi người nghe đến từ “lính đánh thuê”, hầu hết sẽ nghĩ đó là một công việc hấp dẫn nhưng đấy chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Để có được một sự nghiệp mà người đời phải nhớ về, trước hết bạn chắc chắn cần phải là một người có vẻ ngoài ưa nhìn.
Con tàu bạn lái phải là hàng nguyên mẫu, là những cỗ máy đi đầu về công nghệ chưa ai cầm lái nổi. Nếu không thì cũng phải là một siêu vũ khí tự nhận thức được đào lên từ phế tích nào đó.
Sau khi bạn thành thạo đến mức nhắm mắt vẫn điều khiển được, tiếp đó sẽ cần bạn làm những nhiệm vụ nơi phải đơn thương độc mã đánh bại cả một hạm đội liên hợp nữa cơ.
Hay là tự mình xuyên thủng một hành tinh pháo đài và giải cứu tất cả mọi người.
Hay là xây dựng một tổ chức đánh thuê độc lập không thuộc về phe phái nào cả.
Tôi đang nói về những người được vây quanh bởi hàng tá những câu chuyện bí hiểm được thiên hạ đem ra đồn. Những câu chuyện chẳng bao giờ biết được đúng hay sai.
Với một kẻ như tôi – một gã mọt sách với hai cái đít chai trên mặt, lái một con tàu hàng qua tay đã được chỉnh sửa và chỉ là tên NPC nhét vào cho đủ bộ trong một câu chuyện – thì thế giới của những người đó hoàn toàn là điều xa vời.
Đấy là những gì bạn cần biết về tôi, người giờ này nằm dưới quyền chỉ huy của Bá tước Baccaboa thuộc Khu vực Fuiga và đang chuẩn bị giao chiến với lực lượng của Nam tước Jeemas
Hiện giờ, Đế chế Thiên hà đang trong tình trạng cực kỳ căng thẳng do những xung đột nội bộ xảy ra liên tiếp, điển hình như cuộc đối đầu giữa một cặp quý tộc cấp thấp với một quý tộc cấp cao hơn.
Về lý do bắt nguồn thì thường khá là ngớ ngẩn, kiểu như liệu một chỉ huy nào đó có đem món đồ cổ tặng cho người khác hay không.
Nhìn chung khá là vô học.
Và tất nhiên, như để khẳng định mình không khác đám dở hơi kia là bao, Bá tước Baccaboa nhà ta đây đã say phải cô tiểu thư độc nhất nhà Nam tước Jeemas – người đủ nhỏ tuổi để gọi ngài Bá tước bằng cha – và quyết định sẽ cưới cô về làm vợ. Kết quả là ông ta yêu cầu ngài Nam tước phải giao con gái ra. [note67443]
Nếu giờ mình bẻ lái và đâm thẳng con tàu này vào phòng chỉ huy của kỳ hạm, liệu lão già dở hơi kia có chết không nhỉ?
Cơ mà, một phần cũng là lỗi của mình khi đã ký vào cái hợp đồng này mà chưa đọc kỹ.
À, đến lúc rồi, Bá tước Baccaboa bắt đầu bài phát biểu của mình cho toàn thể hạm đội nghe. Ông ta nói rằng cuộc tấn công này là để đáp trả lại sự xúc phạm của Nam tước dành cho mình… nhưng ai ở đây chẳng biết sự thật. Tiên sư lão già!
Giờ thì, vì ngài Bá tước đã phát biểu xong, đến phiên chúng tôi chuẩn bị cho trận chiến.
Ngay khi chiến dịch bắt đầu, tôi sẽ rút lui về một góc xa chiến trường, tiến hành bắn cầm chừng rồi chuồn thẳng.
Đấy là chiến thuật để sinh tồn.
“Được rồi! Đấy là chiếc thứ tư mình bắn hạ!”
Đã một giờ trôi qua từ lúc bắt đầu trận chiến. Nép mình ở một góc xa chiến trường, bằng cách nào đó tôi vẫn còn sống.
“Chắc là khu vực này nằm trong tầm kiểm soát rồi ha.”
Sau mấy câu nói vạ miệng như thế kiểu gì cũng sẽ có chuyện nhưng lạ thay là tôi không thấy lo lắm.
Tuy nhiên một lúc sau, tôi nhận được một tín hiệu gửi đến toàn lực lượng: “Mệnh lệnh đến tất cả đơn vị yểm trợ ở cánh trái! Di chuyển đến khu vực trung tâm để yểm trợ! Chúng ta đang bị đẩy lùi!”
Người xuất hiện trên màn hình là Đại úy Galben, một trong những sĩ quan chỉ huy trong quân đội riêng của Bá tước nhận nhiệm vụ chỉ huy lực lượng lính đánh thuê.
Ông ta là người không tồi nhưng nếu tôi phải nằm dưới quyền một chỉ huy, chẳng phải một cô gái dễ thương thì tốt hơn à? À mà nếu là một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp cũng được, tôi không phàn nàn gì đâu.
Nhưng thực tế thì khác, chúng tôi đành phải nghe lệnh cái lão già đến tuổi xuống lỗ này. “Hả?! Đơn vị trung tâm gặp chuyện gì vậy?” Tôi thắc mắc. “Nếu tôi nhớ không nhầm, có một tên trong số ấy từng lên mặt với tôi ‘Bọn tao có thể tự mình dễ dàng xử lý cái đám cá con này! Thế nên cút sang một bên đi, lũ tiểu tốt!’”
Dù tôi chỉ hỏi bâng quơ nhưng Đại úy Galben vẫn đáp lại bằng một câu trả lời thẳng thắn.
“Dù lực lượng đánh thuê thuộc hạm đội yểm trợ các cậu vẫn đang hoạt động hiệu quả, lực lượng chính quy của chúng ta lại đang bị xé tan nát ngoài kia. Còn cái gã đã nói câu đấy, cậu ta còn chưa hạ được chiếc tàu nào.”
Thế mới nói, dù việc không thể bắn hạ được bất cứ con tàu nào không phải chuyện hiếm, nhưng với cái thái độ thô lỗ trước đó thì thực sự rất mất mặt.
Một lúc sau, tôi quyết định di chuyển về khu vực trung tâm. Sau khi vội vàng nhảy đến, tôi mới nhận ra trung tâm đội hình lộn xộn đến nhường nào. Dù lực lượng yểm trợ đã đạt được một số bước tiến trong khi cố giành lại quyền kiểm soát, lực lượng chính quy lại toàn toàn tơi tả.
Hay tôi nên nói là nếu như không có lính đánh thuê đến cứu thì bọn họ đi đời cả đám rồi.
Về phần Quý-ngài-thô-lỗ, cậu ta đang bay quanh chiến trường với tầm ba đến bốn chục chiến hạm theo đuôi.
“Ồ, điên thật đấy! Đúng là trong tình cảnh này thì tên đó không tài nào bắn trả nổi…”
Bởi vì Quý-ngài-thô-lỗ trở thành mục tiêu cho rất nhiều tàu địch, gã đã tạo ra một vùng an toàn cho đồng mình. Tuy nhiên, phải công nhận năng lực tuyệt vời của con tàu đó đã phần nào giúp gã sống sót dù cho bị truy đuổi gắt gao.