“Công lý”.

Tôi ghét nó và mọi thứ thuộc về nó.

Bởi vì khi người ta cần nhất, công lý lại chẳng xuất hiện để cứu giúp họ.

Tuổi thơ tôi từng tràn đầy hạnh phúc khi gia đình tôi vẫn còn giàu có và sung túc.

Nhưng rồi cuộc đời ấy đã thay đổi mãi mãi từ ngày cha tôi bị bắt vì tội danh trốn thuế.

Cuộc sống trở nên nghèo khó, quần áo thì tả tơi, cũ nát.

Thức ăn dần ít đi và dở tệ.

Kể cả những người bạn - hay những kẻ tôi từng gọi là bạn - cũng bắt đầu chửi bới và bắt nạt tôi.

Cha tôi bị xã hội nhìn nhận như một kẻ xấu xa, xứng đáng với sự trừng phạt của công lý.

Ông ấy vẫn cố minh oan cho bản thân nhưng sau khi nghe phán quyết của phiên toà, người cha mà tôi yêu quý đã tự kết liễu đời mình.

Công lý và luật pháp đã không bảo vệ tôi.

Trái lại, chúng còn đày đọa tôi nhiều hơn nữa.

Khi mẹ tôi tái hôn và chúng tôi chuyển đến nhà mới, tôi cứ nghĩ mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Hóa ra vận xui vẫn chưa tha cho chúng tôi.

Cha kế của tôi là một tên khốn hứng thú với những cô gái trẻ, lão đã cố xâm hại tôi như thể đó là chuyện hiển nhiên.

Để chống trả, tôi đã vớ lấy cái gạt tàn và đập vào đầu lão nhiều lần rồi bẻ gãy ngón tay lão trước khi bị người khác khống chế.

Giờ người lớn cũng xem tôi như một đứa trẻ xấu xa chỉ vì tôi cố bảo vệ bản thân.

Tôi đã phải trải qua những buổi đánh giá tâm lý vô nghĩa và bị còng vào một thanh sắt trong thời gian ở viện, lấy lý do là tránh để tôi tự làm tổn thương bản thân.

Mẹ tôi thì gào lên rằng cuộc đời bà đã bị hủy hoại bởi tôi.

Tôi ghét công lý

Nếu như nó thực sự tồn tại, cớ sao tôi phải chịu đựng nhiều đến thế?

Tại sao lại có vô vàn những kẻ như tôi bị bỏ rơi ngoài kia?

Vì thế nên tôi hận công lý.

Dù ai đó có cứu tôi hay tôi cứu ai đó thì đều không phải công lý, chỉ là thứ chủ nghĩa vị kỷ và cái tôi đang tự thỏa mãn mà thôi.

Vậy nên tôi vui vẻ chấp nhận lời mời đó.

“Cô đủ điều kiện để trở thành một Anh hùng. Xin hãy cứu những con người đang đau khổ vì Ma Vương ở dị giới.”

Sau đó một hộp thoại hiện lên “Cô có muốn trở thành Anh hùng ở dị giới?” → Có/Không”. Tôi chẳng ngần ngại gì mà nhấn “Có”

Tôi sẽ cứu rỗi họ mà không cần phải nhân danh công lý.

Với sức mạnh và ý chí của mình, tôi sẽ cứu thế giới này.

Trở thành Anh hùng? Được thôi, hãy chờ đi vì tôi sẽ đến…

Khi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đang trôi nổi trong một không gian trắng xóa.

Tôi vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân nhàm chán như lúc ở viện, thôi thì méo mó có còn hơn không.

“Xin hãy chỉnh sửa chỉ số kỹ năng của bạn.”

Chỉ số kỹ năng? Bộ thế giới tôi sắp đến giống như kiểu trò chơi với điểm trạng thái các kiểu ấy hả?

≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈

Tên: Raim (Raim Mukouji)

Chủng tộc: Con người từ Trái Đất

Nghề nghiệp: Anh hùng

Cấp độ: 1

EXP: 0/100

<Chỉ số>

Điểm chỉ số: 80

Strength (STR) = 7

Vitality (VIT) = 4

Agility (AGI) = 10

Intelligence (INT) = 9

Mind (MND) = 24

Charisma (CHA) = 11 [note59565]

Life Force (LFE) = 8

Magic Power (MAG) = 14

<Kỹ năng>

Điểm kỹ năng: 200

≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈

Có vẻ như tôi có thể chỉnh sửa chỉ số bản thân như trong trò chơi.

Muốn tăng chỉ số thì tôi phải dùng điểm chỉ số hả?

Tôi tự hỏi không biết thế giới này cân bằng kiểu gì, trung bình chỉ số thường dân là bao nhiêu, rồi những người chuyên chiến đấu như mạo hiểm giả nữa.

“Trả lời. Chỉ số trung bình của thường dân là 10 ở cấp độ 1. Điểm kỹ năng trung bình là 5.”

“Trả lời. Chỉ số trung bình của mạo hiểm giả là 13 ở cấp độ 1. Điểm kỹ năng trung bình là 6.”

Chà, chỉ số trung bình khá là thấp. Nếu thế thì liệu các Anh hùng của loài người có thể đạt đến 30 điểm ở chỉ số mà họ giỏi nhất không nhỉ.

Theo thường thức thì Anh hùng phải là kẻ mạnh mẽ vượt qua phạm trù nhân loại.

Tôi quyết định thiết lập chỉ số dựa theo một trò tôi từng chơi.

Ước gì tôi có thể thay cái tên mà người cha quá cố đã đặt nhưng rất tiếc là hệ thống không cho phép.

Thú thực thì tôi khá phân vân về cái tên, chắc nó nghe không kỳ quặc ở một thế giới viễn tưởng đâu nhỉ? Dù sao người ta cũng đâu có kanji hay gì.

Sau khi thiết lập xong, tôi xác nhận chỉ số của mình và sẵn sàng để bắt đầu hành trình ở thế giới mới.

Ngay khi vừa đặt chân xuống dị giới, tôi lập tức cảm thấy khó thở. May sao, ai đó đã xuất hiện và cứu tôi kịp thời.

Khi nhìn lên vị ân nhân thì tôi bắt gặp một thanh niên lớn tuổi hơn mình. Chắc tầm sinh viên đại học? Ghen tị với chiều cao đó quá.

Mái tóc gọn gàng, cặp kính nhỏ, để lại ấn tượng lúc đầu là một người thông minh. Anh ta hành xử cũng rất thân thiện nữa.

Tôi không hiểu gu thời trang của anh ta lắm dù trông khá là bảnh bao. Nhưng tôi nghĩ với khí chất đặc trưng của mình thì anh ta mặc gì cảm giác cũng như nhau. [note59566]

“...À không. Tôi không phải hiền nhân mà là Ma vương.”

Hóa ra người vừa cứu tôi lại là Ma vương.

Trước khi tôi kịp hiểu những gì vừa được nghe thì vài vệt sáng cắt qua bầu trời gián đoạn dòng suy nghĩ.

“Số người chết đã vượt quá 100 000. Anh hùng đã thất bại trong việc bảo vệ nhân loại, Quỷ vương đã chiến thắng.”

“Xác nhận Anh hùng còn sống. Với chiến thắng của Quỷ vương, anh hùng sẽ trở thành nô lệ của Quỷ vương.”

Vâng, tự dưng tôi bị đánh bại bởi Ma vương.

Và một cái vòng sắt đột nhiên xuất hiện trên cổ tôi, móc với một đoạn xích rủ xuống.

“...Cái gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Cần nhắc lại đấy không phải là vòng choker mà là một cái vòng kim loại chắc chắn.

Đoạn xích rủ xuống với phần đầu bị gãy giữa không trung, chĩa thẳng về phía chàng trai tự nhận là Ma vương

Lẽ nào người này định…?

“Chịu. Tôi cũng vừa mới được triệu hồi đến đây. Mà vòng cổ là sao?”

Tôi đã tưởng đây là trò gì đó của Ma vương nhưng xem chừng đối phương cũng chẳng biết gì.

Trông không giống diễn lắm. Tôi khá tự tin với khả năng nhận biết những người đang nói dối và giả vờ.

“Hơn mười chiến hữu đã hy sinh. Thanh kiếm của Anh hùng đã được mở khóa.”

Bàn tay phải của tôi đột nhiên cảm thấy sức nặng.

Ở đó là một thứ vũ khí lạ lẫm trông như một con dao nhỏ khảm đá quý.

“...Tôi phải đâm anh ta bằng cái này hả?”

Tôi quay sang nhìn người đàn ông với thân phận kẻ thù kia.

“Từ đã, chờ một giây! Đúng là tôi định đánh nhau với Anh hùng nhưng làm ơn đừng để một cô gái như này đâm chết tôi chứ? Nếu phải chết thì tôi muốn được chết dưới tay một mỹ nữ bị tôi bỏ rơi trong một chuyện tình rối rắm giữa tình yêu và thù hận cơ, phải giống như trong mấy bộ phim truyền hình dài tập ấy!” [note59567]

Đấy là điều anh ta thực sự lo lắng hả. Càng nghe càng làm tôi phát bực.

Mà khoan, trên tay anh ta cũng có một cái vòng tay bằng kim loại nữa… Nó được kết nối tới vòng cổ của tôi? Hiểu rồi, tôi thực sự nên đâm chết anh ta ngay bây giờ.

“Hơn 50 chiến hữu đã hy sinh. Thanh kiếm của Anh hùng đã được cường hóa.”

“Hơn 100 chiến hữu đã hy sinh. Thanh kiếm của Anh hùng đã được cường hóa hơn nữa.”

“Hơn 200 chiến hữu đã hy sinh. Thanh kiếm của Anh hùng đã được cường hóa hơn nữa.”

“Hơn 500 chiến hữu đã hy sinh. Thanh kiếm của Anh hùng đã được cường hóa hơn nữa.”

Tôi nghe hết thông báo này tới thông báo khác.

Qua mỗi thông báo, con dao lại thay đổi một chút, nó trở thành dao găm rồi thành đoản kiếm.

Cuối cùng, trên tay tôi là một thanh ngân kiếm với thiết kế đơn giản mà thanh nhã.

Với những họa tiết thần bí trang trí trên thân, trông nó hệt như Thánh kiếm trong tưởng tượng của tôi.

“Hơn 10 thành viên gia đình đã chết trong trận chiến. Áo giáp của Anh hùng đã được mở khóa.”

“Hơn 50 thành viên gia đình đã chết trong trận chiến. Áo giáp của Anh hùng đã được cường hóa.”

“Hơn 100 thành viên gia đình đã chết trong trận chiến. Áo giáp của Anh hùng đã được cường hóa hơn nữa.”

Những thông báo tiếp tục xuất hiện, cùng với đó là từng mảnh giáp được trang bị lên người - từ bộ áo liền quần, găng tay, xà cạp và giáp ngực.

Mà ai là chủ của ý tưởng thay mũ giáp bằng vòng đội đầu đấy?

Toàn bộ bộ giáp phủ trong màu kim loại trắng sáng với những viền vàng và lục, trông như một tạo tác được rèn nên từ những bộ sử thi.

Nhưng tôi bị đánh bởi Ma vương rồi mà…

“Này, tôi nhận được mấy thông báo kiểu “Vì… người đã chết nên … đã được mở khóa” từ nãy đến giờ. Cô có nhận cái nào tương tự không?”

Có vẻ anh ta cũng không khác gì tôi.

Là Anh hùng, tôi khá khó chịu khi nghĩ ai đó phải chết để tôi được mạnh lên dù cho mục đích cuối cùng là đánh bại Ma vương.

“Ừ. Tôi cũng thế.”

“Trời ạ, con người cứ thế lăn ra chết khắp nơi dù Ma vương còn chưa làm gì. Với cái số lượng thiệt mạng như này và cảnh sắc trên bầu trời thì có vẻ chúng ta lạc vào thế giới khoa học viễn tưởng thì đúng hơn…”

Anh ta… Đúng hơn là Ma vương ngồi xuống nền đất phủ toàn cát xen lẫn vài mẩu thạch anh đen nhánh.

“Đồng ý. Trông không giống kiểu viễn tưởng trung cổ tí nào.”

“Cô muốn ngồi xuống chứ? Trong tình cảnh này, đây là lúc thích hợp để tôi hào hứng hét lên “Anh hùng, ta sẽ cho ngươi nửa thế giới nên hãy về phe ta”. Cá nhân tôi muốn nói thế lắm nhưng đề nghị xuất phát từ một gã Ma vương chẳng biết chuyện gì đang diễn ra như tôi thì nghe không thuyết phục lắm…”

Ừ, đúng là không có tí thuyết phục nào thật.

Tôi cũng ngồi xuống. Lúc đầu còn phân vân nên đặt mông xuống đâu nhưng đến cuối tôi quyết định ngồi ngược hướng Ma vương, lưng tựa vào nhau.

Hai chúng tôi ngồi đó, tâm trạng rối bời.

Cùng nhau nhìn lên bầu trời vô tận, ngắm nhìn cuộc chiến khốc liệt giữa người với người trên màn sao rực rỡ.