Ở thế giới này, nếu phóng tầm mắt qua vùng đất hoang thì tất cả những gì ta có thể thấy chỉ là một sa mạc màu đỏ rỉ sét trải rộng đến tận chân trời.

Rải rác giữa chốn hoang vu là những tàn tích từ thời xa xưa, tựa như những bia mộ đổ nát.

Và đâu đó giữa chốn sa mạc cô quanh này, hai hình bóng ngồi dựa lưng nhau trên một đụn cát đỏ dưới bầu trời đêm.

Một người là Ma vương - một chàng trai trẻ khoác lên bộ âu phục phong cách quân nhân kèm chiếc áo khoác cùng với áo choàng dài, đúng chuẩn một bộ đồ đậm chất phản diện không lẫn đi đâu được.

Người còn lại là Anh hùng - một cô gái nhỏ nhắn trong bộ giáp trắng trang trí bởi những đường viền vàng và lục, mang bên mình thanh kiếm mà bất kỳ ai nhìn vào cũng ngay lập tức thốt lên “Thánh kiếm!”.

“Giờ làm gì nhỉ?”

Ma vương ngước mắt lên bầu trời đêm, nói với tông giọng vô cảm pha chút bối rối.

“Thiệt hại về nhân mạng đã vượt qua con số 150 000. Trạng thái của Ma vương sẽ được tăng cường.”

“À.. Chết càng nhiều thì tôi càng mạnh hơn. Cô không tính ngăn tôi lại sao, thưa vị Anh hùng đáng kính?”

“Bất khả thi. Dù tôi có cố thì vẫn không thể. Vì…”

Anh hùng nhìn lên bầu trời sao. Giữa khung cảnh tuyệt đẹp đó…

Trôi nổi trong màn đêm sâu thẳm của không gian là hàng tá những cỗ máy to đến mức mắt thường cũng có thể trông thấy từ dưới đây. Chúng thực chất là những con tàu không gian với kích thước khổng lồ vượt qua cả các ngôi sao.

Những chùm tia hạt, tên lửa và vô vàn vụ nổ thi nhau lấp kín cả trời đêm. Hàng loạt con tàu bị đánh trúng phát nổ rồi tan biến trong quầng sáng của chính mình. Những phi đội chiến đấu cơ cỡ nhỏ bay vụt qua đống mảnh vụn của chúng, tấn công bằng vũ khí laser và tia hạt trong khi lao về phía chiến hạm kẻ thù, những kẻ đang bắn trả bằng tầng tầng lớp lớp hỏa lực phòng không.

Vô số tia hạt cùng cơn mưa tên lửa, tia chớp từ các vụ nổ và pháo hoa kết tinh từ sinh mạng con người cùng nhau trong một bản hòa tấu hủy diệt kín đặc cả trời đêm.

“Kể cả Anh hùng với Thánh kiếm cũng không thể ngăn cản một cuộc chiến trong không gian.”

Anh hùng hờn dỗi đáp lời trong khi ngồi khoanh chân.

Chàng trai được triệu hồi với vai trò Ma vương lẩm bẩm một cách uể oải.

“Rõ ràng, đây không phải thế giới kỳ ảo mộng mơ mà là thế giới viễn tưởng. Trời ơi là trời.”

“Thiệt hại đến từ những người chết trong khi chiến đấu ngoan cường đã vượt quá 8000. Kỹ năng của Anh hùng chuẩn bị được mở khóa.”

“Này, chẳng phải chúng ta hơi bị lạc loài nhỉ, Anh hùng và Ma vương ở cái thế giới như này, thật luôn?”

“Đừng nói thế chứ. Tôi hơi bị hối hận rồi đó.”

Những con người đáng nhẽ sẽ phải sợ hãi trước Ma vương giờ đây lại tung tăng phát triển trong không gian, khơi mào những cuộc chiến không hồi kết để dành lấy lãnh thổ và tài nguyên và thế giới đáng ra sẽ bị phá hủy chưa gì đã chỉ còn một đống tro tàn.

Những con người Anh hùng phải bảo vệ đã lãng quên đi hành tinh này để tiến vào vũ trụ.

Loài người giờ đây sống và phát triển nhờ vào những cuộc chém giết chính đồng loại mình trong không gian.

“Giờ ta làm gì nhỉ…”

Ma vương và Anh hùng, những kẻ bị nhấn chìm trong vô vọng bởi thời đại, giờ đây chơi vơi giữa thế giới hoang tàn.