“Sayu, chia tay đi.”

Câu nói đột ngột của Toshiyuki như một cú đấm thẳng vào đầu tôi.

“Tôi đã phải lòng người khác rồi.”

Dường như không để ý tới vẻ bất ngờ của tôi, Toshiyuki nói tiếp.

“K-Không thể…”

Những lời cuối cùng mà tôi thốt ra có lẽ chẳng thể chạm đến được Toshiyuki.

“Em ấy trẻ hơn và còn dễ thương hơn cô rất nhiều. Với cả, đây là nhà của tôi. Cút đi.”

Gã đàn ông mà tôi đã từng nghĩ rằng rất tốt bụng cho đến tận ngày hôm qua bây giờ đã không còn nữa.

Tôi đã bị đuổi ra khỏi căn hộ mà chỉ mang theo một chiếc túi cùng cảm giác tuyệt vọng như muốn chết đi cho xong–hoặc đáng ra tôi nên làm vậy.

~

“Cuối cùng tao cũng đã tống khứ được con yêu nghiệt chỉ biết ăn bám đó rồi.”

Lời tuyên bố đường đột của Toshiyuki trong cuộc tụ họp từ lâu đã không có của họ khiến Kazuki suýt chút nữa đã phun ngụm bia trong miệng ra.

“Con yêu nghiệt chỉ biết ăn bám á?”

“Ừ, con ả Sayu đấy.”

“... Cô ta không phải là người bạn gái đang sống chung với mày sao?”

“Tao trả tiền cho tất cả mọi thứ đấy! Mày tin không?”

“... Mày có thể kiếm đủ tiền để nuôi người khác sao, Toshiyuki?”

“Ừ thì cũng kha khá đấy.”

“Ồ, kinh đấy. Tao thì chắc cũng chỉ vừa đủ tiền để sống một mình thôi.”

“Ờ thì con ả đó có thể làm việc nhà nên chắc có thể coi nó như một người giúp việc.”

“Mày nói nghe cay nghiệt thật đấy.”

“Mà này, có một em mới vào làm đã tỏ tình với tao, giờ bọn này thành đôi rồi đấy! Ẻm kém tao 5 tuổi, thoạt đầu tao cũng hơi nghi ngờ nhưng mà tại sao lại phải từ chối chứ? Dù sao thì hiện tại tao cũng đuổi cổ được con yêu nghiệt đấy ra khỏi nhà rồi nên sẽ dễ thở hơn, phải không?”

Kazuki lắng nghe câu nói của người bạn Toshiyuki rồi nốc sạch ly bia với một cảm giác xa lạ.

Toshiyuki vẫn luôn tự mãn như thế này sao? Cậu nuốt cả những lời nói ấy cùng cốc bia vào trong lòng.

~

Sau khi bị Toshiyuki bỏ rơi, tôi chẳng còn nhà cửa hay bất cứ thứ gì khác, tôi đã hoàn toàn choáng váng và khóc liên tục vài ngày liền ở trong một khách sạn thương mại.

Nhưng bằng một cách nào đó, tôi đã có thể thoát khỏi sự tuyệt vọng ấy và tiếp tục đi làm. Sau đó, tôi đã thuê được một chỗ ở gần nơi làm việc.

Và rồi khoảng hai tháng sau, tôi bỗng nhiên nhận ra một điều.

“Chờ đã… Chẳng phải sống như thế này thoải mái hơn rất nhiều so với hồi mình còn sống chung với Toshiyuki sao?”

Hồi đó, tôi phải thức dậy sớm để làm bữa sáng và bữa trưa cho Toshiyuki rồi sau đó lại phải tốn cả tiếng đồng hồ để đi tàu từ nhà đến nơi làm việc.

Sau giờ làm, tôi phải ghé qua một tiệm tạp hóa gần nhà ga để mua nguyên liệu để nấu bữa tối và rượu cho Toshiyuki, sau đó phải mất 20 phút nữa để vác mấy cái túi nặng trịch về nhà.

Những lúc Toshiyuki về đến nhà trước tôi thì gã cũng chỉ xem TV trong khi tôi phải bận bịu làm việc nhà. Gã ta hốc hết những bữa ăn mà tôi làm rồi lại ngâm mình trong bồn tắm mà tôi đun trong khi tôi đang rửa bát. Đến khi tôi tắm xong và bắt đầu dọn dẹp thì gã đã say khướt rồi.

Nhưng nếu tôi không làm việc nhà, gã sẽ trở nên vô cùng bực bội, thế nên tôi gần như chẳng bao giờ đi dự tiệc ở công ty hay đi chơi với bạn bè cả.

Nhưng bây giờ thì khác, tôi thậm chí còn chẳng cần ăn sáng và chỉ ăn trưa ở nơi làm việc. Tôi có thể thoải mái ngủ nướng thêm hai tiếng đồng hồ vì giờ đây tôi chỉ mất 10 phút đi bộ để đến nơi làm việc.

Khi ở nhà, tôi có thể nấu bất cứ thứ gì mà tôi muốn ăn, tắm bất cứ khi nào tôi muốn và không phải dành quá nhiều thì giờ cho những công việc nhà. Cuối cùng tôi cũng đã có thời gian để thư giãn, đọc sách và xem phim.

Thành thật mà nói thì việc này thoải mái đến mức tôi muốn nói rằng “Cảm ơn vì đã chia tay tôi.”

~

“Tao không thể tin rằng Sayu không thèm trả lời tin nhắn của tao. Chuyện này thật là vô lý.”

Khi nghe thấy những lời này từ Toshiyuki sau một năm kể từ lần cuối họ uống bia cùng nhau, Kazuki đã bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã đi uống cùng gã ta.

“Sayu-chan… Phải cái cô gái mà mày đã chia tay vào năm ngoái không?”

“Kể từ khi cô ấy rời đi, mọi thứ rối tung rối mù hết lên.”

“... Ý mày là sao?”

“Thì kiểu như điện xém nữa bị cắt hết.”

“Hả? Điện sao?”

“Ừ, cả điện thoại, gas và nước của tao nữa! Cô ấy đã hủy tất cả khoản thanh toán tự động, mày tin không?”

“Khoan đã, mày nói gì cơ? Cô ấy là người trả tiền cho mấy cái đó sao? Không phải chính mày nói mình mới là người chi trả toàn bộ chi phí sinh hoạt à?”

“Ừ, tao trả tiền thuê nhà và tất cả các khoản phí liên quan đến nó.”

“... Chỉ thế thôi á?”

“Ý mày là sao? Tiền thuê nhà là khoản chi phí lớn nhất đấy, nếu tao trả tiền thuê nhà thì cũng như trả tất cả chi phí sinh hoạt thôi.”

Kazuki không biết nói gì thêm nên cậu chỉ cố nốc một ngụm bia lớn để làm vơi đi sự im lặng khá ngượng ngùng này.

“Chi phí cho đồ ăn thức uống với giặt giũ của tao tăng lên. Nghe thật điên rồ.”

“... Tức là cô ấy đã che giấu những việc đó?”

“Đương nhiên rồi. Dù sao tao cũng là người trả tiền thuê nhà mà.”

“... Vậy để tao nói lại những gì mình hiểu nhé: Mày trả tiền thuê nhà còn Sayu-chan đã lo về thức ăn và những thứ khác, rồi cô ấy còn phải làm tất cả việc nhà?”

“Ừ, vì tao là người trả tiền nhà nên cô ấy phải trả những khoản còn lại và làm hết việc nhà thì mới công bằng chứ.”

Kazuki cố hết sức để không thốt ra: “Mày cứ than rằng tiền thuê nhà đắt thế mà cái nhà đó nó lại chẳng tốt đến thế- nó nhỏ và cũ kĩ, đã thế còn ở chẳng ở vị trí tốt, xa nhà ga nên nó không thể đắt đến thế!” Thay vào đó, anh uống cạn phần bia còn lại trong cốc với chỉ một ngụm.

“... Không phải hôm bữa mày bảo là đang hẹn hò với một cô đồng nghiệp cấp dưới sao?”

“Đậu má, tao chẳng thể hiểu nổi cô ấy! Cô ta chẳng như những gì mà tao mong đợi! Chẳng lẽ là do tao ngưng trả tiền cho mọi thứ và bắt đầu chia đôi hóa đơn sao? Phụ nữ khi tham lam đáng sợ thật!”

“... Tao đoán là mày phải chi trả cả tiền nhà lẫn các khoản khác nên không còn bao nhiêu tiền dành cho cô ấy nữa.”

Lời lẩm bẩm ấy của Kazuki không đến được tai Toshiyuki, người bây giờ đang gọi thêm một cốc bia.

~

“Lúc đó anh đã bị điên rồi.

Bây giờ anh mới nhận ra Sayu quan trọng như thế nào.

Anh không thể quên được cái lần mà chúng ta cùng uống rượu ở quán bar Shinagawa.

Tôi muốn nắm tay và cảm nhận hơi ấm của em thêm một lần nữa.

Tôi sẽ gửi cho em một chiếc nhẫn ruby, vậy nên hãy quay lại với tôi nhé.”

Email ấy được gửi đến từ một địa chỉ không xác định.

Nhưng theo bản năng, tôi biết nó là tin nhắn từ Toshiyuki- người mà tôi đã chặn sau khi chia tay vào hai năm trước, được gửi qua dịch vụ email miễn phí.

Thành thật mà nói, tôi muốn trả lời bằng một câu như là “Anh đang nói cái quái gì vậy, đồ ngu?. Với cả bây giờ tôi đã kết hôn rồi đấy.”, tôi định trả lời như thế nhưng do nó sẽ bị hiểu theo cách “đọc dọc”[note66752]nghe thật đáng xấu hổ với cả cách dùng “shi” và “ru” nghe thật tệ[note66753]. Vì việc này quá phiền nên tôi đã lặng lẽ xóa email.

Nghĩ lại thì, tôi cảm thật thật tuyệt vời vì bằng cách nào đó mà tôi đã có thể vượt qua được thời điểm mà tôi nghĩ mình nên chết sau khi bị Toshiyuki đá.

Dù có khó khăn thế nào, tôi vẫn mỉm cười và tiến về phía trước. Nghĩ lại cái thời điểm tồi tệ ấy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

[The End]