Trans: Tạch r về dịch truyện tiếp =))
Chúc mn buổi tối vui vẻ
------------------------------------------
“Phải rồi, cậu định theo học trường nào?”
Đột nhiên nhớ tới nó, Keitaro hỏi dò Sophia. Nếu cô ở nhà cậu rất lâu thì đây phải là thứ cần ưu tiên nhất. Thực tế, nếu điều đó xảy ra, thì nó sẽ không còn gọi là ở trọ.
“Tất nhiên tớ sẽ học cùng trường với Keitaro rồi.”
Sophia trả lời ngay lập tức như thể chuyện đó là tất nhiên.
“Thật sao? Trường của tớ có tính cạnh tranh khá cao. Sophia, cậu thật tuyệt vời.”
“Ehehe, tớ đã cố gắng hết sức. Hãy khen tớ nhiều hơn đi.”
“Khả năng nói tiếng Nhật của cậu khá hơn rồi đó, hẳn là cậu đã rất chăm chỉ học hành.”
Keitaro nhẹ nhàng xoa đầu Sophia, người thực sự cố gắng để có thể quay lại Nhật Bản.
Cậu ấy đã quen với việc xoa đầu Sophia, đó cũng là cách họ gần gũi với nhau hồi còn nhỏ.
Được Keitaro xoa đầu, Sophia cười hạnh phúc. Nếu cô là một chú chó nhỏ, có lẽ cô đang lắc đuôi liên tục.
“Hừ, đừng vội vui mừng. Trường chúng tớ đâu chỉ có tính cạnh tranh cao. Học viện Eihou là nơi có thành tích học tập top đầu quốc gia. Có thể, nó sẽ trở thành trường số một Nhật Bản… không, số một thế giới.”
“Sophia sẽ đến Eihou thật sao? Thật bất ngờ, tớ nghe đồn rằng kì thi chuyển trường là cực kì khắc nghiệt.”
“Vâng, nó rất khó khăn, nhưng tớ đã vượt qua bài kiểm tra đầu vào. Thật may mắn.”
Hiroshi đẩy cặp kính với vẻ đầy tự hào và Tsubaki thì thở dài với thành tích ấn tượng đó.
Tôi biết Sophia là người khiêm tốn, nhưng không phải ai cũng đủ may mắn để vượt qua kì thi vào ngôi trường mà Keitaro và những người bạn đang theo học.
(Bọn họ là học sinh trường Eihou phải không?)
(Thì ra học sinh Eihou cũng biết nói chuyện khác ngoài việc học.)
Chỉ cần nhắc đến học viện Eihou là phản ứng của những người xung quanh liền thay đổi. Chỉ tên của ngôi trường cũng đã có giá trị cao rồi.
Học viện Eihou.
Là nơi có một hệ thống giáo dục và học tập được tạo ra bởi Souichi Ichinoyama, người nổi tiếng giàu có, nhằm mục đích tạo ra các phương pháp giáo dục mới đầy sáng tạo và hiệu quả.
Dù mới chỉ thành lập được 14 năm nhưng học viện đã vượt trên các trường còn lại và là trường có điểm số cao nhất cấp quốc gia trong phạm vi trung học cơ sở và phổ thông.
Đó là nơi Keitaro và những người bạn đang theo học, học viện Eihou.
(Chắc họ đang làm một cuộc thực nghiệm, giống như nghiên cứu về tâm lí và hành vi của con người.)
(Chắc chắn điều họ làm có một ý nghĩa nào đó. Dù sao thì họ cũng không phải người bình thường.)
Ngay cả người lập dị như Keitaro cũng được mọi người nhìn bằng con mắt khác. Đó là một minh chứng về sự đẳng cấp của học viện Eihou.
“Tớ hi vọng mình sẽ được học cùng lớp với cậu, Keitaro.”
Sophia lẩm bẩm, còn Keitaro thì lắc đầu.
“Nó rất khó xảy ra. Cậu đã vượt qua bài kiểm tra chuyển trường, nên rất có thể sẽ được xếp vào lớp A, hoặc ít nhất là lớp B phải không? Tsubaki cũng đang học lớp A, đúng chứ?”
“Thật không may, học viện Eihou phân chia các lớp theo năng lực học tập từ trung học trở lên.”
“Hahaha! Keitaro, mày sẽ là ứng cử viên hàng đầu cho lớp D!”
“Mày thì khá hơn chắc…”
Keitaro nhìn Hiroshi với ánh mắt khinh thường.
“Buồn thật đấy…”
Lông mày và vai Sophia rũ xuống tỏ vẻ buồn bã.
“Nhưng thật kì lạ, D lại đứng đầu… cảm giác không đúng lắm.”
“Không, A là hạng cao nhất rồi giảm dần xuống D.”
“Vậy tại sao Keitaro lại vào lớp thấp nhất?”
“Tại sao à… Vì điểm của tớ rất tệ hại.”
Keitaro nói điều đó như một sự thật hiển nhiên. Hệ thống lớp học phân chia theo học lực, vì thế chỉ có lí do điểm kém mới phải học ở lớp D.
“Keitaro luôn sống trong thất bại. Điều đó làm tao rất ngạc nhiên.”
“Im đi. Ngoài lịch sử, mày cũng chẳng giỏi gì.”
“Còn hơn thằng không giỏi môn nào.”
Keitaro và Hiroshi tranh cãi nảy lửa về một vấn đề không đáng để khoe.
“Không đúng! Keitaro là một thiên tài! Cậu ấy rất giỏi đó!”
Sophia đập mạnh tay xuống bàn như đang bảo vệ lí tưởng của mình, từ chối bất kì sự phủ nhận nào về tài năng của cậu.
“Bình tĩnh nào.”
“Nhưng, nhưng…! Keitaro rất… rất tuyệt vời. Cậu ấy luôn giúp đỡ tớ.”
“Được rồi mà, bình tĩnh chút đi.”
Keitaro xoa dịu cơn giận của cô bằng cách vuốt lưng của Sophia. Dù được bảo vệ, nhưng tim cậu lại đập thình thịch.
“Dù bọn tớ học cùng nhau từ năm ba cấp hai, nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ cậu ta là thiên tài cả…”
“Hiroshi…”
“À đúng rồi đúng rồi! Tớ vẫn nhớ lúc cậu ta được xem là một thiên tài khi vượt qua kì thi tuyển sinh vào Eihou! Ngay cả tớ cũng được ca tụng là một thần đồng! Ahh, nhớ ngày đó quá!”
Hiroshi vội vàng thay đổi thái độ của mình sau khi bị Tsubaki lườm với ánh mắt hình viên đạn.
“Tớ phải đồng ý với Sophia. Dường như Keitaro luôn giữ mình. Tớ muốn thấy sự nỗ lực hết mình của Keitaro dù chỉ một lần.”
“Đừng làm tao buồn cười. Tao luôn cố gắng hết sức có thể như một tay đánh bóng chày hồi trung học.”
Keitaro thở dài trước nhận định của Tsubaki, người coi cậu là một kẻ lười biếng.
“Đúng đó! Keitaro rất tuyệt vời! Lần đầu tiên chúng tớ gặp nhau, cả hai đều không thể nói chuyện vì không nói được ngôn ngữ của nhau. Nhưng chỉ sau ba ngày, Keitaro đã có thể nói được tiếng Anh!”
“Thật sao, Keitaro!? Nhưng điểm tiếng Anh của mày…”
Sophia tự hào khoe về Keitaro khiến Hiroshi không khỏi ngạc nhiên.
“À… đừng hiểu nhầm. Chỉ đủ để nói chuyện thôi. Tao chỉ nhớ vài mẫu câu hoặc ghép các từ lại với nhau thôi. Nó giống như một trò chơi ghép chữ hơn là ngôn ngữ, vậy nên tiếng Anh của tao thường rất tệ…”
Cậu cho rằng mình chẳng có chút năng khiếu nào về ngoại ngữ, và gạt bỏ điều đó.
“Nhưng, không phải ai cũng làm được điều đó, vì Keitaro thực sự là… Keitaro.”
Như hiểu được điều gì đó, Tsubaki gật đầu hài lòng trong khi Keitaro chẳng hiểu gì cả.
“Nhưng mười ngày sau, tiếng Anh của cậu không còn khó hiểu như trước nữa.”
“Đừng bị trí nhớ của mình đánh lừa. Chắc chắn tiếng Anh của tớ rất tệ. Và giờ tớ thực sự đã mất gốc, thậm chí tớ còn không thể chỉ đường cho khách du lịch.”
Keitaro không bao giờ tỏ ra tự hào về những thành tích trong quá khứ của cậu, nhưng không vì thế mà cậu coi thường bản thân mình.
“Muu…”
Sophia đang lườm Keitaro vì liên tục đánh giá thấp bản thân, má cô phồng lên như một con sóc nhỏ, trông cô thật đáng yêu.
“Nhưng dù bị điểm thấp rất nhiều lần, Keitaro cũng chưa từng bị trượt. Tớ nghĩ cậu ta là người duy nhất không phải tham gia bất kì bài kiểm tra thêm hay lớp phụ đạo nào trong năm ngoái. Điều đó thật kì lạ.”
“Mày nhắc tao mới nhận ra, tao cứ nghĩ Keitaro chỉ may mắn khi trượt băng trên lớp băng mỏng, nhưng giờ nó thật kì lạ.”
“Tao cũng có học một chút, và cầu nguyện nữa. Tao đã cầu nguyện vô số vị thần dù điều đó không bao giờ đủ.”
Keitaro muốn sống như một người bình thường, và cuộc trò chuyện đang rẽ theo hướng mà không ai ngờ đến.
Vì Sophia liên tục nói về cậu, nên trọng tâm chắc chắn sẽ là Keitaro.
(Tệ thật. Mọi nỗ lực của mình đều trở nên lãng phí rồi.”
Cậu phải tìm cách chấm dứt cuộc trò chuyện này.
(Chỉ có một cách duy nhất thôi…)
Cậu phải thay đổi chủ đề nói chuyện, và Sophia đang là lựa chọn duy nhất của cậu.
Keitaro lên tiếng.
“Nhân tiện thì, Sophia, Cậu ở nhà tớ đúng không? Cậu có chìa khóa nhà chưa?”
“Vâng, tớ đã nhận chúng từ Sae-san.”
“Tốt rồi. Nhưng mẹ ơi, ít nhất mẹ cũng phải đưa Sophia về nhà chứ. Bắt cô ấy đi tàu và đi bộ với đống hành lí đó, mẹ không cảm thấy có lỗi ư?”
“Đừng tức giận vậy chứ, Keitaro. Sae-san mắc việc bận nên không thể đón tớ được. Điều đó cũng giúp tớ sớm gặp lại Keitaro hơn mà.”
Kế hoạch đổi chủ đề thành công rực rỡ. Nhưng Keitaro lại cảm thấy bực bội vì mẹ của mình nên coi như là hòa.
“Mày chuyển chủ đề nhanh thật đấy.”
“Một chiếc chìa khóa dự phòng… Được phụ huynh đồng ý… Keitaro, mày! Thật ghen tị…!”
Tsubaki đã nhận ra ý đồ của Keitaro, còn Hiroshi đang điên lên vì ghen tị. Mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch của cậu.
“Dù bận thì bà ấy cũng phải đưa cậu về nhà chứ.”
“Điều đó là không thể. Tớ và bà ấy không có thời gian để nói chuyện với nhau và bà ấy đã đưa cho tớ chìa khóa và đi check-in”
Lời nói của Sophia khiến Keitaro đứng hình, cậu cảm thấy có một từ đặc biệt trong lời nói của cô. “Check-in” mà Sophia nhắc đến là gì?
“...Huh? Check-in để làm gì?”
“Tất nhiên là đi đến sân bay rồi.”
Sao mẹ của cậu lại đến sân bay? Trong đầu của Keitaro tràn ngập những câu hỏi.
“Sae-san sẽ bay đến Anh. Bà ấy đến đó để giúp Akira-san làm việc.”
Một điều cực kì quan trọng mà bố mẹ cậu không nói cho cậu biết, mà là Sophia. Keitaro đột nhiên cảm thấy chóng mặt và tầm nhìn bị hạn chế lại.
“À, bà ấy nói có thể sẽ không quay lại cho đến khi chúng ta tốt nghiệp.”
Lại một tin tức chấn động khác. Không thể tiếp nhận thông tin, Keitaro ôm đầu và gục mặt xuống bàn, cậu không thể chấp nhận thực tế như vậy.
(Trong hai năm nữa ư…! Những người đó thật tự do…!)
Keitaro đập tay xuống bàn tạo tiếng động lớn, cậu cố gắng quên đi mọi thứ nhưng điều đó chỉ khiến cậu thêm đau đầu.
Tln: một chương dài…