trình độ dịch của mình còn khá non nên mọi người thông cảm,có góp ý gì xin hãy comment để nâng cao chất lượng bản dịch ạ,enjoy.
_________________________________________________
Mùa hè
Đối với tôi,mùa hè là mùa quan trọng nhất mà mà mỗi khi tôi quan sat xung quanh,mọi đồ vật dường như đang tỏa sáng.
Nhìn lại những ký ức mùa hè của mình khi đã bước sang sinh nhật lần thứ ba mươi,tôi đặc biệt nhớ về cái mùa hè đặc biệt tỏa sáng rực rỡ đó.Lục lại ký ức,tôi nhớ lại những gì đã xảy ra vào cái mùa hè đó.
Nó có màu xanh đậm,màu xanh mà như thể bầu trời và biển cả hợp lại thành một màu đồng nhất.
đó không phải là những ký ức về những năm đầu tiên ở Sơ Trung,hay lần tiên tôi yêu,cũng không phải là ký ức về năm hai mươi ba tuổi khi mà lần đầu tôi có bạn gái
Đó là ký ức về năm 2008
Khoảng thời gian tôi bước đi trên con đường cùng với cô gái đó,Hầu như chúng tôi dành cả mùa hè bên nhau,đó cũng là mùa hè ngắn nhất và nóng nhất mà tôi từng trải qua,và nó cũng chứa đựng những sự kiện thực sự bất thường.
cũng là lúc tôi rơi vào bế tắc trong cuộc sống,không thể nhìn thấy gì phía trước,hoàn toàn bị bóng tối nhấn chìm.
Những người khác sẽ làm gì khi gặp tình huống như vậy?có lẽ vài người sẽ trở nên bi quan,rơi vào trầm cảm và thậm chí họ có thể cô lập mình với mọi người
Vài người có thể đứng lên đấu tranh để thoát khỏi bóng tối và tiến về phía trước
Tuy nhiên,tôi thì lại khác.Tôi không đủ trí tuệ cũng như can đảm để vùng dậy tìm lối thoát,thay vào đó,tôi bỏ việc và chạy trốn,chạy trốn khỏi thực tại và tiếp tục cuộc sống của mình.
Bỏ lại tất cả đồ đạc của mình,với hai bàn tay trắng,chạy trốn đến bãi biển Jodogahama,Iwate.Đó là lúc tôi có cuộc gặp gỡ định mệnh với một cô gái có bầu không khí đầy bí ẩn,Shirakisawa Honoka
Tại thời điểm đó,cô 19 tuổi và đang là sinh viên.Cô ấy là một cô gái mạnh mẽ,xinh đẹp và có một tinh thần tự do,cô có một vẻ ngoài nổi bật .Đồng thời,cô cũng rất dịu dàng.
Đó là ngày 1 tháng 8 năm 2008
Cho đến bây giờ,tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó.Đó là một mùa hè rất nóng khi chỉ nằm yên yên một chỗ thì lưng đã thấm thấm đẫm mồ hôi rồi.
Thân hình mảnh mai của cô ấy,phản chiếu trên những làn mây trắng trắng của bầu trời xanh
Cô ấy một một tay giữ lấy chiếc mũ rơm,tay kia kéo lấy tay tôi rồi nói với một tông giọng nhẹ nhàng”em đến rồi đây”[note50659]
_____________
Dù sao,tôi cũng có thể chắc chắn rằng.Rằng lúc tôi gặp cô ấy,cô ấy đã cứu lấy tôi,chữa lành trái tim tôi và khiến tôi rơi vào tình yêu thêm một lần nữa
Vẫn phải xắp xếp lại thứ tự đã.Đầu tiên,tôi muốn kể về việc tôi đã gặp cô ấy như thế nào.
Ngày 31 tháng 7 năm 2008.Câu chuyện của 2 chúng tôi bắt đầu,trong một căn phòng khách sạn ở trung tâm thành phố Saitama
Giờ thì,xin mọi người hãy lắng nghe..