Tôi sắp từ giã cõi đời này rồi.

Không còn bất kì luyến tiếc nào nữa, cũng chẳng có thứ gì trên thế gian này mà tôi còn muốn làm cả.

Bởi, tôi sẽ vì người khác mà sẵn sàng hi sinh bản thân mình.

“ValFlare. Con có chắc là muốn làm điều này chứ?

“Vâng, con sẽ hi sinh bản thân mình, làm như vậy sẽ bảo vệ được ngôi làng này đúng không thầy?”

“Nhưng… ngọn lửa địa ngục sẽ thiêu đốt cả thể xác và linh hồn của con. Sự tồn tại của con sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới, khỏi vòng luân hồi này mãi mãi.”

“Không sao đâu thầy, ai rồi cũng phải ra đi cả… chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nên cũng chẳng khác mấy nếu con đi luôn bây giờ.”

Tôi tên là Valflare. Mọi người thường gọi là Flare. Ông bà già tôi thì đã băng hà từ khi tôi còn rất nhỏ, song thằng này đã phải sống dựa vào thức ăn từ những người dân trong làng.

Không bạn không bè, tôi đã phải sống một cuộc đời trong sự nhàm chán….

“‘Địa Ngục Môn’... đang cháy ở thế giới bên kia, một ngọn lửa địa ngục mà thậm chí đến cả lũ quỷ dữ cũng chẳng dám bén mảng đến.”

Ma thuật phải nói là rất phát triển ở làng tôi.

Đó là một ngôi làng nhỏ tọa lạc tại cực Bắc của nhân giới,nó phong ấn “Địa Ngục Môn”, một cánh cửa của lửa địa ngục được tương truyền rằng có thể nhấn chìm cả thế giờ vào biển lửa bằng ma thuật.

Thứ chuyện cổ tích được đồn thổi trong làng có phải là ngọn lửa cư ngụ sau Địa Ngục Môn hay loài dã thú kinh khủng nào đó đang bị trừng trị và thiêu cháy, tôi còn chả rõ nữa.

Song cứ mỗi một thiên niên kỷ, để bảo vệ nhân giới, ngôi làng này lại dâng lễ vật cho Địa Ngục Môn, như vậy họ có thể dùng phép để ổn định Địa Ngục Môn.

“Valflare…”

“Thưa thầy, con xin cảm ơn người về tất cả mọi thứ.”

“Con chính là niềm tự hào của ta.”

Thầy giáo phép thuật người đã chăm sóc tôi rơi lệ chỉ vì lo lắng cho tôi..

Tôi đơn thân độc mã hy sinh tiến đến cánh cửa địa ngục mà không lấy một ai đưa tiễn.

Tôi chạm vào Địa Ngục Môn khi thầy tôi đang nhìn vào tôi.

Khi cánh cổng mở ra, thế giới sẽ bị nhấn chìm trong lửa nên tôi phải sử dụng thần chú tôi đã học cho cái ngày này.

“Mở ra nào, ante route, chết tiệt cái thứ quỷ tha ma bắt, prouthe”

Topun… những gợn sóng tỏa ra tựa như viên sỏi đáp vào mặt nước vậy.

Tôi chậm rãi quay lại cúi đầu từ biệt người thầy đã nuôi tôi khôn lớn.

“Xin vĩnh biệt người.”

Rồi tiến vào trong cánh cổng địa ngục.

“Ực…, đây chính là…. ngọn lửa sẽ thiêu cháy cả nhân gian…. tuyệt thật.”

Ở phía bên kia Địa Ngục Môn, tôi bị chìm trong biển lửa.

Cái hình tượng ngọn lửa có màu đỏ vỡ vụn hoàn toàn.

Những ngọn lửa đỏ, xanh, vàng, xanh lá cây, tím, đen, trắng, và màu vàng kim đang cháy mãnh liệt kia.

Phía bên kia Địa Ngục Môn, chỉ toàn là lửa. Không hề có mặt đất, chỉ duy nhất lửa.

“Cái gì vậy.”

Bỗng nhiên, cái cảm giác về cơ thể của tôi biến mất, tôi không còn cảm nhận được nó nữa.

Không đúng, cơ thể không biến mất.

“Gì thế này”

Mà nó chuyển sang màu đen như mực vậy.

Cái ‘tôi’ hiện giờ chỉ còn là một linh hồn vô xác, cơ thể cũng đã tiêu tan hết rồi, chỉ còn độc linh hồn của tôi ở đây.

“HHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH Ahhhhhhhhhhhx_______!??! ??? !??? ?!??”

Tôi không biết chuyện gì xảy ra.

Một thứ gì đó về nỗi đau, cái chết, cái nóng, sự hoà trộn. Còn linh hồn tôi bị thiêu đốt.

Ồ, thì ra đây chính là cái chết.

Hối hận quá, lẽ ra tôi nên dừng lại.

Dù cho thế giới này có bị diệt vong thì tôi cũng chẳng quan tâm, tôi chỉ muốn từ bỏ chuyện này.

Tôi đang bị cháy.

Tôi bị cháy ở trong ngọn lửa địa ngục này.

Song tôi không thể chết, chẳng thể hiểu được sao tôi vẫn chưa từ giã thế gian này.

Linh hồn tôi đang bị thiêu cháy, điều duy nhất còn lại mà tôi có thể làm là biến mất. Đây là cách mà cánh cổng được duy trì sao? Thật khốn nạn mà.

Ồ, tôi chết, rồi sao…

“Mình vẫn còn sống sao.”

Chà tôi vẫn chưa chết.

Tôi, một linh hồn đã dần dần quen với cái nóng cũng như bị thiêu cháy bởi hỏa ngục.

Khái niệm thời gian đã trở nên thật mơ hồ, đã bao nhiêu phút, bao nhiêu giờ, thậm chí bao nhiêu năm đã trôi qua kể từ khi tôi bị thiêu cháy rồi.

“... Khốn nạn, liệu sự hi sinh này có ổn không?”

Bởi tôi là một linh hồn, nên khá chắc rằng bạn không thể nghe thấy giọng tôi nói.

Nhưng cái cảm giác “giọng nói ấy” như đã hằn vào linh hồn tôi, vì lẽ đó mà tôi đang nói chuyện đấy.

Giờ đây, Tôi chỉ là một linh hồn vô xác có ý thức mà thôi.

‘Nhân cơ hội này thì mình vào thử xem nhỉ? Bởi trước đây đã có ai biết đến phía bên kia Địa Ngục Môn đâu.”

Những ngọn lửa sặc sỡ đang rực cháy.

Đỏ, xanh biển, vàng, xanh lá cây, tím, đen, trắng, và vàng kim… Khi mà bạn cứ ngắm nhìn nó như thế này thôi thì trông nó tuyệt đẹp biết bao. Mọi người thường bảo đây là địa ngục, song cái khung cảnh tuyệt đẹp như này cũng có thể là thiên đường lắm chứ.

Khái niệm của cái gọi là đi bộ không hề tồn tại từ khi tôi ở dạng linh hồn. Song khi hướng ý thức lên trên, tôi cứ thế mà bay lên và bay lên thôi.

“Phía trên chẳng có trần nào cả. Như thể mình đang đi trên một khoảng không vô định vậy… Nhưng mình cứ có cảm giác đang tiến tới phía trước dù cho cảnh vật xung quanh chẳng thấy đổi gì.”

Khi tôi hướng ý thức của mình vào một khoảng nhất định, thì nó lại chẳng đi được bao xa.

Nhìn xuống dưới, tôi thấy những ngọn lửa địa ngục không chỉ đặc sỡ mà còn tuyệt đẹp biết bao.

“Ồ, mình tìm được thứ gì này.”

Đó là vùng nơi những ngọn lửa rực lên rồi hòa quyện vào nhau. Ngoài ra cũng có những khu vực đang cháy khác được phân cách ra bởi màu sắc.

Sử dụng tiềm thức của mình, tôi bay đến nơi ngọn lửa đỏ đang rực cháy.

“Gì đây?”

Ở trung tâm của ngọn lửa có một viên ngọc thạch đang lơ lửng ở trung tâm đám lửa.

Nó rực cháy tựa như màu đỏ máu vậy... Tôi liền dùng ý thức của mình để hướng đến đó.

“Ái chà!”

Bỗng chốc viên ngọc tự dưng biến mất.

Không, sai rồi, nó đồng hoá với tôi, nó chính là linh hồn tôi.

Cùng lúc đó, ngọn lửa đỏ nhập vào tôi. Linh hồn tôi dường như đang hút lấy nó vậy.

“Ái chà, ồ, cái gì thế này!?”

Dokun—

Đây chính là… ngọn lửa địa ngục sao.

Hỏa ngục đã khắc vào trong linh hồn tôi.

“... Đợi đã, cái gì? Chuyện gì xảy ra nếu mình…?”

Tôi hướng sự chú ý của mình lên phía trên lần nữa.

Tôi nhìn xuống vào ngọn lửa địa ngục và thấy… ngọn lửa đỏ đó đã bị tắt mất rồi.

“Chà, đúng rồi. Có khi mấy ngọn lửa khác cũng vậy.”

Tôi đi đến nơi mà ngọn lửa xanh đang cháy, và nó ở đó 1 lần nữa.

Đó là một viên ngọc xanh trôi nổi trong không khí, nên tôi với lấy nó như đã từng làm với viên ngọc đỏ.

Sau đó viên ngọc lại biến mất và đồng hoá với linh hồn tôi.

Và, ngọn lửa xanh biến mất.

“Mình hiểu rồi, nếu nó như thế này thì…”

Tôi kiểm tra tám ngọn lửa màu và thành công trong việc hút nó vào linh hồn.

Khi tất cả ngọn lửa đã được hấp thụ, lửa địa ngục cũng sẽ bị tiêu tan đi. Điều đó có nghĩa là tôi không cần phải chế ngự… Địa Ngục Môn nữa.

Tôi có thể cứu thế giới?

“Phải vậy chứ!! Nó tiêu biến rồi!!!”

Mấy ngọn lửa đã biến mất.

Lửa địa ngục đã bị dập tắt, và những gì còn lại chỉ là một bãi đất hoang tàn, dù gì thì trông nó thế này cũng đúng, bởi trước đây nó từng là một vùng đất cháy mà.

“Yay! Mình sẽ đi báo với thầy… ,khổ nỗi có độc cái linh hồn này thôi thì sao mà mình có thể làm chứ. Dù rằng có thể nói chuyện với người đã khuất bằng phép, thế nhưng mình ước có một….. cơ thể.”

“... Ể? Gì vậy?”

Tôi hoàn toàn khỏa thân luôn rồi..

Cơ thể xác thịt. Cảm giác về xúc giác mà tôi cảm nhận sau một thời gian dài . Chạm vào khuôn mặt tôi một cách trìu mến… Ồ, gì vậy kìa, nước mắt ư?

“A ha ha… Cái gì thế này? Cái gì thế này? Haha… “

Tôi ngồi bệt xuống và khóc.

Tôi vẫn còn sống.

Tôi, ValFlare, thực sự chưa lên bàn thờ.

“Yeah!!”

Tôi đứng dậy, đi loanh quanh với bộ dạng khỏa thân.

Tôi từng nghĩ rằng tôi có thể đã chết.

Nhưng tôi rất lấy làm vui bởi tôi còn sống.

Lửa địa ngục cũng đã bị dập tắt. Không cần thiết phải trông chừng Địa Ngục Môn làm gì nữa.

Nhưng tôi không biết rằng.

Tôi chẳng thể ngờ được thế giới ngoài kia đã có một chút hỗn độn rồi.