Chỉ nghe "Vèo" một tiếng, nam tử áo đen kia rống lên một tiếng thảm thiết, lập tức che cánh tay lại, bộ mặt méo mó bởi vì đau đớn.

Ngay sau đó, một bóng trắng nhanh chóng xẹt qua, mọi người ở đây cơ hồ còn chưa nhìn rõ việc gì đã xảy ra, nữ tử hồng y đã thoát khỏi sự khống chế của hai vị nam tử kia, bình yên vô sự đứng ngay đối diện.

Mọi người vây xem chỉ nhìn thấy không biết từ lúc nào kế bên nữ tử hồng y đã có thêm một người nam tử, một thân y phục trắng, tóc đen được buột bằng sợi tơ màu trắng, khuôn mặt tuấn tú vô song, tuy y phục cực kỳ đơn giản, nhưng lại mang theo khí chất thanh nhã xuất trần.

“Mạn Nghiêu, muội không sao chứ?” Bộ Phi Ngữ lo lắng nói, quan sát nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng không sao mới yên tâm.

“Phi Ngữ, vì sao lại là tỷ?” Nữ tử hồng y lấy lại bình tĩnh, nhãn châu xoay động, lập tức giả vờ trưng ra bộ dáng vô tội, chỉ tay đến vài vị nam tử đối diện, ủy khuất bĩu môi, “Muội không làm gì cả, bọn họ khi dễ muội, vặn đau cả vai muội, lại còn muốn dùng roi quất muội!”

“Yên tâm, ta thay muội dạy dỗ bọn họ.” Bộ Phi Ngữ hé miệng cười một tiếng, phân phó nói, “Muội đến chỗ sư huynh đợi ta.”

“Uhm.” Huyết Ảnh gật đầu, mới nhìn lại phía sau lưng Bộ Phi Ngữ còn có một vị nam tử áo đen, hai mắt tỏa sáng, cười nhẹ bước tới, “Nhược Thủy ca ca, huynh cũng tới!”

“Nha đầu ngươi nha, lại gây họa!” Hàn Nhược Thủy nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, có chút nhíu mày nhức đầu, nhìn thấy vị nam tử áo đen kia đang nằm trên mặt đất, đại khái nhìn cũng biết là chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết lắc lắc đầu, kéo Huyết Ảnh qua, để nàng ở bên cạnh mình an phận một chút, không nàng lại gây họa.

Bộ Phi Ngữ xoay người đi về phía trước, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng quét về vài vị nam tử trước mặt, ánh mắt dừng lại nơi có kí hiệu diều hâu ở trên vạt áo, khóe miệng gợi lên, giọng mỉa mai nói, “Nam nhân các ngươi ở nơi này khi dễ một nữ tử yếu đuối như vậy, đây chính là tác phong của môn phái Thương Ưng từ đó đến giờ sao?”

“Vì Thiếu chủ, chúng ta cùng lên!” Vừa dứt lời, vài người nam tử không một lời nói, rút kiếm ra, đồng loạt xông lên.

Bộ Phi Ngữ nhẹ nhún mũi chân, lùi về phía sau, ngồi xổm người xuống, tay nắm lấy một nhúm đá vụn, nhanh chóng ném ra, mấy viên đá nhỏ kèm theo ba phần nội lực tựa như cơn gió lạnh lẽo bay vèo đến những vị nam tử ở xa xa kia.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu lên thảm thiết, tiếp đó là âm thanh của kiếm rơi xuống nền đất, toàn bộ những viên đá nhỏ nhắm thẳng vào sống mũi của vài vị nam tử kia, máu tươi lập tức phun ra, dù có lấy tay che mũi, máu vẫn không ngừng chảy.

“Phi Ngữ, tỷ quá tuyệt vời!” Ở cạnh bên, Huyết Ảnh hưng phấn vỗ tay hô to, âm thanh đầy vẻ vui sướng rạng ngời, bản thân không tự chủ được muốn lao ra góp vui, thì lại bị Hàn Nhược Thủy kéo lại.

Mọi người ở đây nhìn xem cũng thổn thức một hồi, mặc dù chỉ là vài chiêu thức đơn giản, nhưng có thể nhận biết vị nam tử này tuyệt không phải là kẻ đầu đường xó chợ, lấy viên đá làm ám khí, ra tay không những mau lẹ mà còn chuẩn xác, tất cả động tác tựa như mây trôi nước chảy, không thể nhìn ra rốt cục là cao thủ của môn phái nào, trong lòng ai nấy đều âm thầm tán thưởng đồng thời thêm mấy phần cảnh giác, vì dù sao cho đến giờ phút này, người đến Tây Trạch Lĩnh mặt dù ngoài mặt không ai nói gì, nhưng tất cả mọi người ai nấy đều ngầm hiểu mục đích của nhau, đó chính là Báu vật của võ lâm--------Bên trong Sâm lâm Mê vụ là Thánh hoa Tuyết Anh, không chỉ có thể giải được bách độc, mà còn có thể gia tăng công lực thêm mấy chục năm nữa.

Vài vị nam tử của môn phái Thương Ưng khẽ cắn răng, biết vậy nên vừa xấu hổ lại vừa giận dữ, cư nhiên lại bị người ta dùng vài viên đá đã đánh cho bọn họ chật vật đến như vậy, nếu chuyện này mà truyền đi về sao bọn họ làm sao còn có chỗ đứng trên giang hồ, huống chi Thiếu chủ bây giờ còn đang bị trúng độc, sớm chiều nguy hiểm, há có thể bỏ qua, liếc mắt nhìn nhau, lại nhặt kiếm lên, chuẩn bị xông lên lần hai.

“Khoan đã!” Trong đám người, chợt một vị nam tử ước chừng khoảng hai mươn lăm tuổi bước ra, tướng mạo anh tuấn, y phục gấm bào nhạt màu, nói lời khuyên nhủ với các vị nam tử Thương ưng, “Ta nghĩ các vị vẫn nên dừng tay lại đi, vừa rồi nếu vị công tử bạch y kia không hạ thủ lưu tình, thì thương thế của các vị không chỉ đơn giản là xương mũi không đâu.”

Lúc này Bộ Phi Ngữ đang cúi đầu phủi đi tro bụi ở trên tay, nghe được câu này không khỏi hướng mắt nhìn về vị nam tử kia, vừa hay hắn lại xoay người đi về phía nàng.

“Vị công tử này hữu lễ rồi, tại hạ Giang Cảnh Thù.” Nam tử gấm bào nho nhã, lễ độ nói.

“A, thì ra là Thiếu trang chủ của Bắc Minh sơn trang.” Bộ Phi Ngữ hơi có chút ngạc nhiên, Bắc Minh sơn trang là một trong tứ đại giang hồ, ngày trước từng nghe nói qua Thiếu trang chủ của Bắc Minh sơn trang dáng người bất phàm, đối nhân xử thế lại rất đức độ, trên giang hồ rất có uy danh, không ngờ lại có thể gặp nhau tại nơi này, nhìn tiếp chung quanh, lại phát hiện ra mọi người ở đây tuyệt không phải là bá tánh thường dân, trong lòng dâng lên một trận nghi ngờ, ở nơi hoang vắng thế này thoáng cái đã tụ tập nhiều nhân sĩ võ lâm đến như vậy sao?

“Giang mỗ thấy được võ nghệ của công tử đây quả không tầm thường, tất nhiên còn cao hơn cả các vị nam tử của môn phái Thương Ưng.” Giang Cảnh Thù vẻ mặt ôn hòa nói, “Ta nghĩ bọn họ chỉ là muốn giải dược để cứu lấy chủ tử mà thôi, hi vọng công tử có thể vì chút phần mặt mũi của ta, và một phần đều là người trên giang hồ, giao giải dược cho bọn họ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”

“Giải dược?” Bộ Phi Ngữ nhíu mày nghi ngờ, vào lúc này mới phát hiện ra ở cách đó không xa có một nam tử áo đen vẻ mặt méo mó nằm trên nền đất, sắc mặt đã xanh mét, đầu đầy mồ hôi lạnh, đôi môi thì đã biến thành màu xanh biếc khác thường, rõ ràng hắn đã trúng phải Vô vị tán, quay đầu nhìn về phía Huyết Ảnh, thấy nàng đang hướng về phía mình nghịch ngợm chớp mắt, thỉnh thoảng lại còn le lưỡi.

Chợt Bộ Phi Ngữ cảm giác được hình như nàng đã bị lừa, bước nhanh đi đến bên cạnh nữ tử hồng y, nói nhỏ, “ Mạn Nghiêu, vì sao muội lại có thể ra tay nặng như vậy chứ, mau đưa giải dược ra!”

“Trên người muội chỉ mang theo một loại độc dược này, ai bảo hắn vừa rồi dám uy hiếp ta!” Huyết Ảnh bất mãn bĩu môi, “Ghê tởm hơn chính là, hắn còn dám nói muội và tên Dạ Ly kia có quan hệ thân mật nữa!”

“Dạ Ly?” Bộ Phi Ngữ khó hiểu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía đám đông tìm kiếm một hồi,nhưng vẫn không phát hiện ra cái tên nam tử xinh đẹp yêu nghiệt kia, “Dạ Ly, hắn ở đâu? Tại sao hắn lại để muội một mình ở đây?”

“Dạ Ly đi tìm quán trọ, đều tại hắn cả, cho nên muội mới bị bọn ruồi bọ này làm phiền!” Huyết Ảnh hung hăng trừng mắt liếc nhìn vị nam tử áo đen đang nằm trên mặt đất.

“Sư phụ từng dặn qua, xuất môn ra ngoài, không thể tùy tiện hại đến tính mạng của người khác,“ Bộ Phi Ngữ kéo tay Huyết Ảnh, nói lời khuyên bảo, “Bất luận hắn làm cái gì, cũng đều không đáng tội chết!”

“Ta mặc kệ!” Huyết Ảnh hừ nhẹ một tiếng, hai tay chống nạnh, vẫn nhất quyết không tha, “Nói không chừng, ngay từ đầu hắn đã có ý muốn hại đến tính mạng muội, chẳng qua là về sau tài nghệ của hắn không bằng ai thôi, cho dù sư phụ biết rồi, cũng sẽ không trách ta.”

“Mạn Nghiêu, đừng càn quấy nữa!” Hàn Nhược Thủy liếc mắt nhìn xem vị Thiếu chủ của môn phái Thương ưng đang thống khổ giãy dụa, liền mở miệng khuyên nhủ, “Người đó cũng đã nếm đủ đau khổ, huống chi Phi Ngữ cũng đã thay muội dạy qua bọn họ rồi, ta thấy chuyện này cứ xem như xong đi.”

“Ân.......” Huyết Ảnh bĩu môi, trong mắt cân nhắc một phen, rồi từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ màu trắng, rất không tình nguyện đưa cho Bộ Phi Ngữ, “Nếu ngay cả Nhược Thủy ca ca cũng đã mở miệng, muội liền tha cho hắn.”

Bộ Phi Ngữ cười thầm, đối với tâm tư của Huyết Ảnh nàng luôn là người hiểu nhất, ngoại trừ sư phụ ra, nha đầu gian xảo này chỉ nghe mỗi một mình lời nói của Hàn Nhược Thủy, Bộ Phi Ngữ đón lấy giải dược, xoay người giao cho Giang Cảnh Thù, “Nếu Giang công tử đã lên tiếng cầu tình, giải dược này liền cho công tử chuyển giao lại, bọn ta cáo từ.”

“Tại đây Cảnh Thù xin thay mặt môn phái Thương Ưng tạ ơn công tử.” Giang Cảnh Thù ôm quyền cười một tiếng, “Hôm nay ta và công tử cũng xem như đã quen biết, không biết công tử có thể cho ta biết danh tính hay không, hoặc là công tử xuất thân từ đâu?”

Bộ Phi Ngữ ngẩn người, khách sáo nói, “Tiểu bối vô danh, sao có thể so sánh với Thiếu trang chủ của Bắc Minh sơn trang được, danh tính, nơi ở thật sự không đáng nhắc đến.”

“Xem ra công tử đây có lời khó nói, bất tiện cho biết, vậy Cảnh Thù cũng không cưỡng ép thêm nữa.” Giang Cảnh Thù thở dài cười nhạt, đưa mắt nhìn vị công tử bạch y đang nhanh nhẹn rời đi, trong mắt xẹt qua tia lãnh liệt khó có thể phát hiện ra được.

Đưa mắt nhìn công tử bạch y rời đi còn có thêm một người đang ngồi ở quán trọ đối diện, vào lúc này vị nam tử tử y đang ở trên lầu dựa vào cửa sổ thưởng thức tách trà, vần mây ở chân trời dần dần thu lại, ánh trời chiều nhàn nhạt như ngọc lưu ly, chiếu vào người hắn, khéo léo làm nổi bật lên bóng dáng phi phàm của quý công tử, hắn khẽ hất cằm lên, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân khiến ánh nắng trời chiều cũng phải giật mình mà mất sắc.

“Lâu chủ, chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, có thể xuất phát.” Thự Vi đi lên trước nói ra.

“Chờ chút đã.” Nam tử tử y trầm giọng nói, ngón tay thon dài nắm chặt chén trà tinh xảo, nhẹ nhàng xoay tròn, đôi mắt vẫn sâu sắc đuổi theo bóng trắng trong đám người kia, lưu luyến không rời.