Những ánh đèn neon rực rỡ sắc màu lấp lánh quanh khu vực trung tâm thành phố.

“Khu trò chơi đây rồi.”

Cười toe toét khẽ lẩm bẩm, tôi rút chiếc mũ khỏi túi sau quần và đội kín mắt, chui qua cánh cửa tự động, bước vào trong.

Chúng lại chọn chỗ có lợi cho khả năng của tôi nữa rồi.

Tôi đi vào bên trong, cau mày trước tiếng ồn chói tai. Đã lâu rồi tôi không lui tới khu trò chơi điện tử nữa, tôi không thích mấy chỗ ồn ào.

Tiếng ồn làm tôi hơi khó chịu, rồi nhìn quanh.

Máy chơi game arcade xếp thành hàng dài. Lượng khách hàng khá đông nhưng cũng không nhiều tới mức chật ních.

Tôi thờ ơ đi quanh khu trò chơi, kiểm tra các camera giám sát trên khắp trần nhà.

“Lừa rồi.”

Tôi liếc qua các camera giám sát. Chúng gắn ở trên trần nhà, nhưng không hề hoạt động. Vì khả năng thấu thị cho phép tôi nhìn vào bên trong camera giám sát, nên tôi biết chúng có hoạt động hay không.

Cái thật là――

“Ở bên trong sao. Khôn phết đấy chứ.”

Các camera giám sát gắn trên trần nhà mọi người có thể thấy đều là hàng giả, và đống camera giám sát thực sự hoạt động thì được lắp đặt bên trong các bức tường. Camera giả dùng để đe dọa và vẫn có thể giám sát được hành vi. Nhưng số lượng camera có vẻ ít.

Sau khi đi dạo vòng quanh khu trò chơi và tìm ra số lượng cũng như vị trí các camera giám sát, tôi cũng xác định được vị trí các nhà vệ sinh và quyết định truy tìm thằng đầu sỏ băng du côn kia.

Trung tâm trò chơi này hình như có ba tầng: Hai tầng trên mặt đất và một tầng ngầm. Tầng trên mặt đất chủ yếu là nơi chơi game arcade và các trò chơi lớn sử dụng cơ thể, trong khi tầng hai lại trang bị nhiều các loại máy medal game. Cả hai chỗ đó đều không xuất hiện tên đầu sỏ.

Nếu đã thế thì chỉ còn khu tầng hầm. Thế là tôi đi xuống.

Tầng hầm bày đầy những cái máy gắp, những trò chơi in ảnh sticker, bi-a, phi tiêu và nhiều loại trò chơi khác. Có lẽ vì thế mà không giống tầng một và tầng hai trên mặt đất, nơi này có rất nhiều nữ sinh mặc đồng phục. Và sau đó là tới bọn du côn――

Thấy rồi.

Ở một khe góc trong tầng hầm. Một nhóm lúc nhúc đang ngồi đó, tụm lại với nhau. Trong số đó có đầu sỏ nhóm côn đồ.

Tôi thư thái tiếp cận chúng, ngồi xuống ghế và lắng nghe, giữ khoảng cách vừa đủ để không bị chú ý.

Đầu sỏ của bọn du côn có lẽ biết tôi trông như thế nào, nhưng hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt trực tiếp. Hơn nữa, tôi cũng không phải là học sinh nổi tiếng gì, tôi cũng mặc quần áo khác với đội mũ nên khó có thể bị chú ý.

“Con Yuka tới muộn thế.”

Một thằng bắt đầu khó chịu lùng bùng. Và rồi, thằng đầu sỏ, đang ngồi giữa cả bọn, tặc lưỡi trừng mắt vào màn hình điện thoại của mình.

“Thằng Takenaka tao không quan tâm lắm, nhưng tao không nghĩ Goto cũng bị nó hành ra như thế. Tao không thể tin được.”

Một thằng khác lẩm bẩm, và thằng đầu sỏ nghe thấy lời của nó, cau có tặc lưỡi.

Tekanaka là cái thằng tóc vàng yếu sinh lý đó hả? Thế Goto là thằng nào? Tôi không nghe thấy tên Goto lúc đó.

À, ngạc nhiên tới vậy thì có lẽ là thằng thủ lĩnh còn lại ngất đi sau khi bị tôi đá trứng cút.

“Ngoài thằng Goto ra thì lũ còn lại đều là rác hết. Cơ mà bọn nó cũng không đáng ăn đòn cho lắm, mày dùng chúng để ước lượng sức mạnh của nó đúng không?”

“À, ừ.”

Thêm một thằng nữa mở mồm và thằng đầu sỏ gật đầu.

Có vẻ như đây mới là nhóm chính. Vì thế mấy thằng tôi đánh trong rừng chỉ là mấy vật thế thân để đánh giá sức mạnh của tôi. Ngoại trừ Goto, mấy thằng còn lại chỉ là con tốt. Chẳng trách thằng đầu sỏ kia lại rút lui ngay lập tức.

“Này, Shinozaki, sao mày không ngừng trò lấy con Yuka ra làm mồi nhử, để bọn tao tự mình hạ thằng đó cũng được? Không phải mày quá thận trọng rồi sao?”

Thằng ngồi cạnh thằng đầu sỏ gặng hỏi.

Hắn trông có vẻ đần độn, nhưng chắc là mạnh hơn thằng Goto kia. Về mặt thể chất, thằng này thậm chí còn giỏi hơn cả thằng đầu sỏ.

“Tao đã gọi cho Goto, nhưng không, nó phế luôn rồi. Nó chỉ còn biết lẩm bẩm cái gì mà rận gỗ rồi lại mọt ẩm, tao còn không biết nói gì với nó nữa. Tất cả bọn chúng đều bị xóa sổ. Tám thằng, không kể tao, đều bị hủy diệt. Và có lẽ…thằng đó còn không có lấy một vết xước.”

Những thằng xung quanh đều sửng sốt trước lời lầm bầm của thằng đầu sỏ, sắc mặt tái nhợt và mồ hôi lấm tấm.

“Nó ngay lập tức nhận ra tao là đầu sỏ. Và ngay khi cả bọn định tấn công phủ đầu, chính nó lại là thằng thực hiện đòn phủ đầu trước. Và đôi mắt của nó. Nghĩ về đôi mắt như nhìn thấy mọi thứ của nó, tao không khỏi rùng mình…”

Thằng đầu sỏ run rẩy ôm lấy chính mình, tự lẩm bẩm. Nhìn thấy thủ lĩnh của mình như vậy, mấy thằng còn lại đều im bặt.

Không còn nghi ngờ gì nữa, thằng đầu sỏ này rất mạnh, và đồng bọn của hắn cũng biết rõ điều này. Đối với tôi, có vẻ bọn chúng vô cùng thất vọng chứng kiến tâm trí thủ lĩnh mình tan vỡ như thế.

Oioi, chưa đánh mà đã nhụt chí thế. Thế giờ tính sao với động lực của tao đây?

“Nếu không làm được gì thì tao cũng không muốn dính líu tới nữa. Nhưng không thể. Nó không ngây thơ tới thế đâu. Tao không thể tin được một kẻ nguy hiểm như vậy lại học cùng trường với tao. Nó ẩn mình suốt đó giờ mà tao không hề để ý tới. Nhưng giờ nó đã lộ nanh vuốt ra rồi. Một khi đã để lộ nanh vuốt, cho tới khi xé xác hết tất cả, nó sẽ không dừng lại đâu. Tao chắc chắn là không…”

Tôi có hơi ngại trước mấy lời ba hoa của thằng đầu sỏ. Mày tâng bốc tao nhiều thế. Có muốn xin chữ ký không tao ký cho.

“T-tao đi vệ sinh chút.”

Một thằng kêu lên rồi đứng dậy.

Ôi, đây rồi, chàng trai xấu số.

Giả vờ đang chơi slot, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi theo thằng kia vào nhà vệ sinh.

Thằng đầu tiên.

Hắn đi vào nhà vệ sinh, đợi một lúc rồi tôi cũng đi vào trong.

Thật là một khả năng hữu ích. Nhìn xuyên qua bức tường kia, tôi có thể thấy thằng trong nhà vệ sinh kia đang làm gì. Biết những thông tin mà người khác không biết, thương cho cậu nhỏ ghê.

Tôi đi vào nhà vệ sinh, vào buồng riêng thứ ba. Nhân tiện, thằng kia đang ở buồng thứ hai.

Dù có chết tôi cũng không muốn nhìn thằng khốn này hành sự, tôi dựa lưng vào tường trong buồng riêng, cố gắng không nhìn vào hắn, tìm hiểu mọi chuyện bằng âm thanh.

Tiếng nước chảy vang vọng, tôi kiểm tra lại xem thằng kia đã đi chưa.

Hắn đang kéo quần với thắt lưng lên. Tôi bước ra khỏi buồng riêng, nhìn thấy hắn đang đứng trước buồng của mình.

Cánh cửa buồng riêng cạch mở ra trước mặt tôi.

Năng lực quá đỗi gian lận.

“Hm!”

“Gua!?”

Đá cánh cửa mở ra chuẩn thời gian, mặt hắn đập mạnh vào cửa, bị thổi bay vào tường, đầu sau dập xuống, ngã sõng xoài ra đất.

Bẳng năng lực của mình, tôi có thể ra tay vào thời điểm hoàn hảo mà đối phương không hề hay biết. Thế này mà không phải là gian lận thì là gì?

“Yo!”

Tôi mở cửa, bước vào buồng riêng, và gọi thằng vừa đập đầu vào tường vẫn còn choáng váng kia. Sau đó đóng cửa khóa lại.

“Trước hết, để tao nói với mày, đây không phải là thương lượng. Mục tiêu của tao là nghiền nát tất cả bọn mày.”

“Gaha!?”

Vừa nói với hắn, tôi vừa không thương tiếc đá vào mặt hắn.

“C-chờ đã-“

“Đéo.”

“Gua!?”

Hắn cố gắng đưa tay về phía trước để ngăn tôi lại, nhưng vẫn bị tôi đá vào mặt mà hét lên đau đớn. Và rồi, máu mũi đỏ tươi chảy xuống.

“Đéo ai chờ mày cả. Tao ở đây là để hành xác bọn mày. Tao sẽ không ngừng lại cho tới khi nghiền nát sạch cả đám bọn mày. Tao sẽ chỉ ngừng lại sau khi bọn mày bị nghiền nát hết. Chỉ có vậy thôi.”

“N-nghe này! Nghe tôi nói cái đã――Gh!?”

Tôi đã nói là tôi sẽ không dừng lại rồi, mà thằng này vẫn cố tìm cách thương lượng. Tôi phớt lờ lời nói của hắn, liên tục đá vào mặt hắn.

Một lúc sau, sau khi chắc chắn hắn đã ngừng di chuyển, tôi trèo qua cửa, không mở khóa cửa buồng riêng. Sau đó quay trở về buồng riêng tôi vừa bước vào.

Tổng cộng có tới năm buồng riêng. Hy vọng tôi có thể xử lý gọn 5 tên mà không gây náo động.

Trong lúc đang đợi ở buồng riêng thì có một thằng bước vào nhà vệ sinh. Nó cũng là thành viên trong băng du côn ở góc máy đánh bạc hồi nãy.

Có lẽ hắn đến để kiểm tra lại đồng bọn đi vệ sinh quá lâu rồi mà chưa quay lại.

“Oi, mày có đây không?”

Hắn cao giọng. Nhưng không có ai trả lời.

Hắn ngửa đầu nhìn quanh và tiến lại gần buồng riêng của tôi.

“Chết mày!”

“Guoo!?”

Tôi đá mạnh vào cánh cửa, làm hắn bị thổi bay ngay khi vừa mở chốt cửa ra.

“C-cái!?”

Hắn va vào tượng, đập mạnh xuống sàn rồi lăn lộn, có lẽ do ngạc nhiên hơn là đau đớn mà hắn mới hét lên. Sau đó hắn cố hết sức gượng dậy, nhưng cơ thể hắn không nghe lời. Tôi bước đến chỗ hắn, dùng hết sức đá vào đầu hắn, giống như đá một quả bóng.

“Guaa!?”

Thằng bị đá vào đầu không hiểu tình thế, vừa lăn lộn vừa hét. Và sau đó là chảy máu mũi.

Ối, mày chảy máu mũi làm bẩn sàn nhà bọn nó mà biết thì sao đây.

Nghĩ vậy, tôi tóm lấy chân hắn vẫn đang run rẩy, dùng hai tay ôm mặt kéo vào buồng riêng.

Thằng thứ hai.

Tôi trao vô số tình yêu thương cho tới khi hắn ngừng cử động, giống như thằng đầu tiên, rồi khóa cửa lại, leo về phòng riêng ban đầu.

Đúng là hang kiến sư tử. Được rồi, gọi đây là Chiến dịch Địa ngục Kiến đi.

Chờ một lúc, lại có hai thằng bước vào.

Thằng vào nhà vệ sinh không trở lại, thằng đi tìm cũng thế. Vậy nên có vẻ hai thằng này được cử tới để tìm chúng.

Dù có là hai thằng thì cũng không vấn đề gì, bọn nó vốn đã ở “đây” rồi.

“Oi, chúng mày làm cái đéo gì trong toilet thế hả?”

Một thằng cao giọng. Khoảnh khắc hắn tiến gần buồng riêng của tôi――

“Bất ngờ chưa!”

“Guaaa!?”

Tôi đá tung cánh cửa, lực mạnh tới mức khiến thằng va vào nó cũng bị thổi bay va vào tường, đập mạnh xuống sàn và lăn lông lốc.

Tôi tức tốc lao ra khỏi buồng riêng, túm ngay giữa túi áo của thằng kia. Rồi, tôi giơ nắm đấm phải lên.

“Cá-!?”

Thằng còn lại vẫn đứng yên nhanh chóng vào thế thủ.

Hê, ổn áp đấy. Bọn này rõ ràng không cùng hàng với đám tép riu tôi hạ trong rừng. Nhưng mà――

Tôi vốn đã biết ngay trước đó thằng này sẽ tự vệ rồi. Cơ bắp của nó đã nói thế.

“Gefu!?”

Tôi biết hắn định làm gì, tất nhiên đòn tay phải là đòn nhử. Thay vào đó, tôi đập nắm tay trái của mình vào bụng thằng kia, hắn cúi người về phí trước, tôi dùng nắm tay phải thúc vào người hắn.

Hắn bị đập nát như thịt bằm sau khi trúng đòn kép, bất tỉnh nhân sự.

Tôi quay lại, chạy tới chỗ thằng vừa đứng dậy, tung thêm cú đá vào mặt hắn.

“Agaaa!?”

Đầu hắn cứ bật nảy luôn tục, hắn lăn lộn trên sàn la hét, rồi im lặng.

“Rồi.”

Vỗ tay một tiếng, nắm lấy chân thằng vừa vùng vẫy, kéo vào buồng riêng. Sau khi ra khỏi buồng riêng, tôi tóm lấy chân thằng bị đấm móc cho bất tỉnh nhân sự kéo vào buồng còn lại. Sau đó khóa cửa.

“Chúng mày yếu quá. Ăn không đủ chất đạm rồi. Có lẽ chịch gái nhiều quá đâm ra thiếu dinh dưỡng đây mà.”

Tôi ngồi xổm xuống nói với hai tên đang hôn mê.

Tôi ghen tị và cực kỳ bực tức, dù thế tôi vẫn rủa bọn chúng chịch gái nhiều quá nên mới thiếu protein.

Bực mình, tôi quyết định sử dụng vũ khí tối thượng.

Tôi lấy ra một chiếc hộp nhựa từ túi áo khoác.

Âm thanh xào xạc phát ra.

Protein chất lượng cao tôi bắt được trong rừng.

Nếu chưa đủ thì chỉ cần bổ sung thêm là được.

Tôi vừa cười vừa nghĩ.

Không lâu sau, bọn chúng bắt đầu tỉnh lại, và tâm trí bắt đầu vỡ vụn.

Có bốn người trong số chúng đã bị hủy diệt. Tổng số bọn du côn ở góc lúc đó là sáu. Tức là còn lại hai thằng.

Hai thằng đó là thằng đầu sỏ và thằng đần độn kia. Rõ ràng là hai thằng khác biệt nhất trong nhóm.

Tôi loạng choạng bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi bộ tới khu vực đánh bạc.

Thằng đầu sỏ và thằng mặt thộn vẫn đang ngồi ghế trong góc đó. Nhưng trông hắn có vẻ bồn chồn, có lẽ vì cả thằng đi vệ sinh lẫn mấy thằng đi tìm đều không quay trở lại.

Hắn ngồi im bên chiếc ghế cạnh chúng.

“Chào, lại gặp nhau rồi.”

Tôi cười chào xã giao.

Chúng im lặng nhìn tôi.

“Tao có cần phải giải thích không?”

Tôi hỏi chúng, khuôn mặt chúng lại càng trắng bệch và cũng dần trở nên căng thẳng hơn.

Đồng bọn chúng không quay lại. Và rồi tôi xuất hiện. Thế thì giải thích làm gì nữa.

“Hai thằng bọn mày trông mạnh hơn bốn thằng kia đấy. Nhưng sao mà tao thắng được bọn nó nhỉ? Chẳng thể nào tao đánh bọn nó mà không xây xát tí nào được.”

Chúng nuốt nước bọt trước lời nói của tôi.

Dù có mạnh tới đâu thì cũng khó mà một đánh hội đồng giành chiến thắng mà không si nghê gì cả. Tôi sẽ không nói cho bọn chúng biết tôi đánh bọn kia như thế nào đâu.

“M-mày mà động vào bọn tao, hình ảnh với video con Yuka――”

“Thằng bố mày đéo quan tâm?”

Thằng đầu sỏ có lẽ nhận ra bản thân mình không thể thắng nên ngay lập tức định đe dọa tôi, nhưng tôi nhẹ nhàng gạt bỏ lời của hắn.

“Mấy thứ hàng dùng rồi tao đéo quan tâm đâu. Mày muốn tung hình ảnh video gì thì kệ mẹ mày. Mấy đứa duy nhất gặp rắc rối là Yuka và mày. Tao đếch quan tâm.”

“T-thế tại sao!? Sao mày lại nhắm vào bọn tao!?”

Thằng đầu sỏ cắn bả của tôi.

Tại sao? Tại vì――

“Nhìn mày tao ngứa mắt, được chưa.”

Và rồi tôi cười.

Thằng đầu sỏ bàng hoàng. Vì ngứa mắt nên đập tàn phế hết. Cứ lần lượt, đồng bọn của hắn dần bị hủy diệt chỉ vì lý do như vậy. Chỉ riêng trong hôm nay thôi, mười hai đứa bạn của hắn đã được ăn cơm bệnh viện. Và chắc hẳn hắn cũng đang nghĩ tới viễn cảnh bản thân cũng sẽ bị ăn đập.

“Thôi, thư giãn đi.”

“Gh…”

Nói xong, tôi nhanh chóng đưa tay phải ra đẩy mạnh vào vai của tên mặt thộn kia.

Tay phải thọc vào túi. Tay phải hắn đang cầm một con dao. Mặt thì đần mà lại nguy hiểm ra phết.

Thằng mặt thộn cố gắng dùng dao đe dọa tôi nhưng lại bị đẩy sang trước khi kịp rút con dao ra, mắt hắn dao động run rẩy.

“S-sao mày lại…”

Thằng mặt thộn lẩy bẩy nói.

“Tao là một vị thánh từng tập luyện ở Tây Tạng và thành thục khả năng tiên tri rồi.”

Tôi tự mãn cười, nhưng thằng đần kia thì im lặng.

Ê ê, mày lắm lời lắm mà, mở mồm đi xem nào. Có ảo tưởng tới mức nào thì sao tôi làm thánh được chứ.

“Y-Yuka là của mày. Tao sẽ hủy mọi hình ảnh và video của con nhỏ đó đi. Vậy nên đừng dây dưa với bọn tao nữa.”

Bọn chúng tin vào cái tiên tri đó thật à, hay là mất ý chí chiến đấu? Tên đầu sỏ bắt đầu đàm phán để tìm lối thoát. Tôi đặt tay phải lên vai hắn.

“Tao bảo rồi. Tao ở đây để tiêu diệt mày. Tao đéo quan tâm cái cóc gì con nhỏ Yuka kia hết.”

Nói vậy, tôi cười toe toét, đôi mắt mở to, đầu gối thằng đầu sỏ khúm chặt lại. Tiếp tới, cơ đùi hắn cũng căng lên.

Nó đang có ý định bỏ trốn.

Tôi cảm nhận được thằng đầu sỏ trước khi hắn kịp hành động, dùng chân phải thọc xuống ống chân trái của hắn.

“Tao đéo để mày đi đâu.”

Nghe thấy vậy, sức lực của thằng đầu sỏ đột nhiên như bị rút cạn khỏi cơ thể. Và vẻ cam chịu hiện lên trên khuôn mặt hắn.

Ngăn cản trước khi trở tay. Hành động đơn giản nhưng làm mài mòi ý chí đối thủ.

Kẻ chiến thắng đã nằm trong tầm mắt. Nhưng không kết thúc đơn giản vậy đâu. Bởi vì tao ở đây là để nghiền nát mày mà.

Tôi để hai thằng chúng đi trước và rời khỏi khu arcade.

Tôi để hai người bọn nó quyết định điểm đến. Chúng chọn

một ngôi nhà bản thân chúng có thể tận dụng được tình thế.

Chúng vừa thoát khỏi một cuộc chiến, và tuân theo mệnh lệnh của tôi để tự tìm chỗ đào mồ chôn cho mình.

Không đời nào chúng có thể thoát được dù có muốn hay không. Đồng bọn của chúng đã bị tiêu diệt sạch, và lại còn học cùng trường với tôi. Trừ khi tôi chuyển trường, nếu không hai thằng này sẽ không còn lối thoát.

Bọn chúng hướng đến nhà máy bỏ hoang cách xa khu vực trung tâm thành phố. Lý do chúng chọn chỗ này có lẽ là do rác. Những mảnh phế liệu vương vãi khắp nơi, chỗ đứng không vững, xung quanh có rất nhiều đồ vật có thể dùng làm vũ khí.

Tôi nói với chúng có thể chọn bất kỳ loại vũ khí nào chúng muốn. Chúng lại chọn sử dụng phế liệu cũng phần nào gọi là đột phá.

Hay nói cách khác, chúng đã mất đi ý chí chiến đấu, nhưng tâm trí thì chưa tan vỡ hẳn.

“C-có thật là sử dụng gì cũng được không?”

Trong bóng tối, tên đầu sỏ hỏi.

“Ờ.”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

Hai thằng có lẽ đang nghĩ đã chọn được chỗ tốt nhất cho bản thân, nhưng phải nói chúng lại chọn chỗ tồi tệ nhất với chúng.

Bóng tối. Môi trường tôi có thể phát huy hết khả năng của mình tốt nhất.

Tôi không hiểu nguyên lý lắm nhưng khả năng của tôi không bị ảnh hưởng bởi yếu tố ánh sáng. Không phải cái kiểu như tôi nhìn vào bóng tối mà sáng như ban ngày đâu, không đúng. Tối thì vẫn tối thôi. Nhưng tôi vẫn có thể thấy. Không, phải nói là tôi cảm nhận được mới đúng.

Đôi khi tôi chợt thắc mắc. Liệu tôi có thực sự quan sát bằng mắt mình hay không.

Mắt chúng ta tiếp nhận hình ảnh, nên chúng ta nhìn bằng mắt. Nhưng tôi có thể cảm nhận môi trường xung quanh bất kể thời gian ngày hay đêm khá là vô lý.

Đôi khi tôi tò mò, phải chăng khả năng của tôi là sử dụng một cơ quan không liên quan gì tới mắt thì sao.

Hai tên kia ẩn nấp, nhặt mấy mẩu phế liệu ném vào tôi. Tôi né được hết.

Có vẻ chúng cho rằng việc cận chiến quá nguy hiểm nên quyết định tấn công từ khoảng cách vừa đủ, nhưng tôi có thể đoán được khi nào chúng ném nên né dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, trời tối, tầm nhìn không rõ ràng. Chúng gần như không thể nhìn ra tôi. Nhưng tôi có thể “quan sát” cả hai.

“Kuh.”

Tôi mạnh dạn bước tới chỗ chúng, và khi nhận ra sự hiện diện của tôi, chúng lùi lại giữ khoảng cách. Và chúng lại ném mảnh phế liệu vào tôi.

Cứ như trẻ con đánh nhau ấy. Nhưng thôi, bọn chúng có làm được cái gì nên hồn đâu.

Tôi lạng lách tiếp cận chúng, tránh những mảnh phế liệu ném vào mình, còn chúng cảm nhận được sự hiện diện của tôi, điên cuồng tìm cách giữ khoảng cách.

“Gua!?”

“S-Sao thế!?”

Thằng đầu sỏ cao giọng sau khi nghe thấy tiếng hét. Thằng mặt thộn ngã xuống, chân va phải mấy mảnh vụn vương vãi.

Bố thằng đần, tự mắc bẫy ở cái chỗ mình chọn.

“K-không công bằng!”

Thằng đầu sỏ vừa khóc vừa hét. Tuy nhiên tôi không làm gì cả. Nó tự ngã mà.

“N-nhìn thấy tương lai là không công bằng!”

Thằng đầu sỏ còn hét nhiều hơn. Không, tao đùa thôi mà.

“Tao không có nhìn trước tương lai được đâu.”

Tao có thấu thị cơ, tôi vừa nghĩ vừa trả lời.

“T-thế tại sao mà mày mạnh được như vậy!”

“Hả? Tại sao á? Mày tự trả lời rồi còn gì. Bởi vì tao mạnh. Mày yếu và tao mạnh. Chỉ có vậy thôi.”

Đáp lại câu hỏi của thằng đầu sỏ, hắn im lặng.

Trò chơi đuổi bắt trong màn đêm vô tận. Tôi bình tĩnh đuổi theo chúng, tôi có thể nhận thấy tinh thần và thể chất của hai đứa bọn chúng đang dần hao mòn theo thời gian.

Những mảnh phế liệu chúng ném vào tôi ngày càng nhỏ dần và yếu đi.

Tiếng thở hổn hển vang vọng.

Cuộc trốn chạy của chúng đã mất đi phần nào sự nhanh nhẹn và vẻ tuyệt vọng dần hiện rõ trên khuôn mặt chúng.

Đây không phải là một trận chiến kịch tính. Thậm chí còn chả phải là đi săn. Đây là một trò chơi tàn nhẫn, giống như mèo vờn chuột.

Người đời hay nói, chuột bị dồn vào đường cùng sẽ cắn lại cả mèo, và tao nghĩ tới lúc hai đứa chúng mày ngộ ra điều đó rồi.

Chúng mày phải nhận ra thứ chúng mày đang đối mặt không phải là con mèo dễ thương đâu.

Tôi vẫn tiếp tục đuổi bắt chúng, vừa bắt đầu nhẹ nhàng tấn công.

“Hiii.”

Cốc nhẹ vào đầu chúng, rồi lui ra xa.

“Dừng lại!”

Đá nhẹ vào lưng chúng, rồi lui ra xa.

“Uaaa!”

Đá mạnh vào sau gối chúng, rồi lui ra xa.

Tôi nghĩ thể chất mà tinh thần của bọn chúng đã tới giới hạn, chúng không còn nhìn thấy tôi bước đi hiên ngang trong bóng đêm nữa. Hai đứa chúng đã khóc.

Trẻ em sẽ ngừng chiến đấu khi chúng khóc. Nhưng xui cái, tôi không phải là trẻ con và bọn chúng cũng vậy.

“X-xin lỗi! Chúng tôi sai rồi!”

Tôi đá vào lưng thằng đầu sỏ mạnh hơn một chút, hẵn ngã lăn xuống, hét lên. Nhưng tôi không đáp lại, tiếp tục bao vây xung quanh.

Thằng mặt thộn nhìn quanh, run rẩy cầm cập. Khuôn mặt đần thối của hắn biến dạng do sợ hãi chiếm hữu.

“C-cậu cần gì, phụ nữ sao!? Tôi sẽ giới thiệu cho cậu rất nhiều phụ nữ tốt! Tôi sẽ giới thiệu cậu phụ nữ có thể lên giường ngay lập tức! Nên là làm ơn dừng lại đi!”

Thằng mặt thộn hét lên. Tôi chột dạ trước lời nói của hắn, và tôi bắt đầu khó chịu.

Nếu có thằng này làm đàn em, tôi có thể chịch rất nhiều phụ nữ vô cùng dễ dàng. Cũng không tệ. Nhưng mà――

“Mày, nom nổi tiếng nhỉ, bố đéo thích.”

Tôi lẻn ra phía sau thằng mặt thộn, thì thầm vào tai hắn, đá thằng vào đầu gối hắn.

“Aga!”

Giật một cú, cả hai đầu gối đều khuỵu xuống, và thằng mặt thộn ngã lăn ra đất.

Mấy thằng này đã hãm hiếp và đùa giỡn với Yuka, nhưng dù không làm mấy thứ thô bạo như thế, trông hắn có vẻ vẫn sẽ khá nổi tiếng. Hắn ikemen vậy đấy. Và tôi không thích thế chút nào.

Mấy ai hiểu tuổi thơ của tôi cô đơn tới mức nào chứ. Và hẳn mấy thằng này hẳn rất thích tán tỉnh rồi cưỡng bức hành hung phụ nữ.

Ah, mẹ nó, tôi tức thật rồi. Hủy diệt mấy thằng lỏi này thôi.

Quyết định như vậy, tôi chầm chậm từ tốn tăng tường sức tấn công của mình.

Sau khoảng 30 phút, hai thằng này đã biến thành một mớ giẻ rách.

Không còn đứng vững được nữa, chúng thu mình xuống đất, khóc lóc và run rẩy.

“Kết thúc thôi chứ.”

Tôi nhẹ nói, cúi xuống trước mặt hai thằng đang co rúm trên mặt đất.

“Thôi, tao sẽ cho chúng mày một lựa chọn. Chọn một trong hai nhé, nếu làm được thì tao sẽ tha thứ cho chúng mày.”

Tôi nói với chúng như vậy, chúng ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt nhẹ nhõm.

“Lựa chọn 1. Đây là một cành cây khô rơi xuống ở kia, tao sẽ cắm nó vào niệu đạo của bọn mày, và ngoáy nó.”

“Hiii.”

“Hiii.”

Nghe thấy lời tôi nói, chúng co rúm lại, rít lên tiếng sợ hãi.

“Thứ hai là――”

Nói xong, tôi lấy ra chiếc hộp nhựa từ túi áo khoác, đặt nó trước mặt họ.

Một thứ âm thanh lạo xạo quái dị vang lên bên trong chiếc hộp.

Trong lúc đuổi bắt với hai thằng này, tôi có chút thời gian rảnh nên đã nhúp được thêm vài thứ. Nhờ họ mà cái hộp giờ chứa đầy ắp không còn chỗ trống. Với cả, trong này có vài con cũng khá to đấy.

“Bổ sung protein. Rồi, chọn cái nào?”

Nghe lời tôi nói, chúng nhìn xuống chiếc hộp nhựa. Tôi chắc rằng chúng biết bên trong có gì qua những âm thanh chúng nghe được.

Không ai lại đi chọn chọc cành cây vào niệu đạo cả, vậy chắc chắn chúng sẽ phải chọn bổ sung protein.

“C-chỉ một con thôi…có được không ạ?”

Thằng đầu sỏ sướt mướt hỏi tôi.

Có vẻ hắn không nhận ra, nhưng hắn dùng kính ngữ luôn kìa.

“Fufufu, ăn hết chứ, rõ ràng mà.”

Tôi nhoẻn miệng đáp lại tên đầu sỏ đang cố gượng cười.

Hắn hỏng rồi.

Lượng lớn protein mà tôi lụm nhặt được đã được hai tên đó chịu trách nhiệm không chút nào được lãng phí.

Lẽ ra tôi phải nghĩ tới chuyện chúng sẽ tìm cách quay lại trả đũa, nhưng thấy chúng cười phớ lớ như kia, tôi nghĩ đám này coi như bỏ đi được rồi.