Ngay từ lúc còn nhỏ, ta đã mơ trở thành một người anh hùng.
Nguyên nhân có lẽ là bởi được nghe những câu chuyện xưa của cha và bà nội ta.
Cha ta kể cho ta truyền thuyết của dũng giả ít được người đời biết tới, Bắc Thần Kalman.
Bà nội ta thì kể cho ta truyền thuyết của ma vương đáng khiếp sợ, Atoferatofe.
Nói chung thì, ta đã được nghe những câu chuyện xưa của dũng giả và ma vương.
Theo như những gì bà kể, thì một vị ma vương từ khi sinh ra đã mang trong mình sức mạnh to lớn, tồn tại là để thống trị và không ngại dùng đến bạo lực.
Theo như những gì cha kể, thì một người dũng giả từ khi sinh ra đã yếu ớt, nhưng nhờ trải qua vô vàn thử thách mà người đó sẽ đánh bại được ma vương hung ác.
Có thể coi mối quan hệ giữa Bắc Thần Kalman và Atoferatofe chính là hình mẫu của một mối quan hệ lý tưởng.
Cha ta rất quý trọng cái mối quan hệ giữa dũng giả và ma vương.
Theo lời của cha, thì Bắc Thần Kalman cũng không phải là một dũng giả quá là mạnh.
Dù sở hữu tài năng hơn người một chút và sáng tạo được cho mình một trường phái riêng, nhưng ông ta rốt cuộc cũng chỉ là một trong số những chiến sĩ thông thường khác.
Tuy nhiên, ông ta vẫn tham gia vào một cuộc chiến tranh không có đường thắng vì nền hòa bình thế giới. Thời đại khi ấy dù sao vốn là như vậy, muốn sống sót thì phải đứng lên chiến đấu.
Lý do duy nhất ông ta được gọi là anh hùng, chính là bởi ông ta đã chiến đấu và sống sót trong trận quyết chiến cuối cùng.
Nếu như mà chết, thì ngay cả tên tuổi của ông ta cũng sẽ không được người đời nhớ tới.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, chỉ việc sống sót qua được cái thời diễn ra Chiến Dịch Laplace tàn khốc đó thôi, thì cũng có thể coi là đã đạt được thành tựu to lớn rồi.
Có rất nhiều người đã tham gia chiến tranh, và đều nhận phải những cái chết vô cùng thê thảm.
Nhân tộc, thú tộc, tộc elf, tộc dwarf, tộc hobbit, hay là ma tộc đi chăng nữa, không có một chủng tộc nào nằm ngoại lệ cả.
Thế cho nên bất kể ai sống sót cũng sẽ đều được coi là những con người xuất chúng. Theo lời của cha ta là như vậy.
Muốn sống sót ở thời đại đó, thì người ta nhất định phải sử dụng đến toàn bộ sức mạnh và trí tuệ vốn có của mình.
Bà nội cũng đồng tình với quan điểm này của cha ta.
Dù sao bà nội đã không bỏ mạng trong chiến tranh, mà chỉ bị phong ấn trước khi chiến tranh kết thúc.
‘Ở thời đại ấy, nếu không gọi những người đã đạt được những thành tựu to lớn để kết thúc chiến tranh là anh hùng, thì ta còn có thể gọi họ là cái gì khác được nữa đây.’, cha ta đã hứng khởi nói vậy.
Câu chuyện yêu thích của ta, thì lại là một câu chuyện khác.
Câu chuyện của người anh hùng khác nhưng có cùng tên với người trước đó.
Câu chuyện của [Bắc Thần Kalman đời 2].
Bắc Thần đời 2 vì muốn danh tiếng của dũng giả đích thực Bắc Thần Kalman vang lừng khắp thế giới mà đã bắt đầu một cuộc hành trình cứu giúp mọi người và đánh bại những kẻ địch đáng gờm.
Thế nhưng, người này thực chất không hề có một cái gì gọi là chính nghĩa.
Bởi vì cái người này, vốn không có ý định cứu giúp người khác hay là trừ gian diệt ác.
Chẳng qua những việc mà người này làm đôi khí lại có kết quả là cứu được người khác hoặc cứu được quốc gia nào đó, để rồi được nhiều người người ta biết ơn.
Lý do người này chiến đấu cũng chỉ đơn giản là vì muốn nhiều người biết đến danh hiệu Bắc Thần Kalman.... hay thậm chí còn có thể nói rằng, người này muốn khoe mẽ sức mạnh của mình cho những người khác biết.
Người này chiến đấu không vì bất cứ ai, hay là từng lập được chiến tích đánh bại ma vương.
Người này chỉ chiến đấu duy nhất vì bản thân, và rồi mang cái danh hiệu mạnh nhất.
Phải, đã có một khoảng thời gian mà thanh danh Bắc Thần Kalman đời 2 được người đời liên tưởng ngay tới là người mạnh nhất.
Bởi vì người này đã đạt được những thành tựu to lớn ấy.
Cho nên ta đã nghĩ rằng.
Người này chính là người anh hùng đích thực.
Không một ai trên đời oai bằng người này.
Ta đã không khỏi ngưỡng mộ người này.
Thế nhưng, cha ta thì lại dặn ta không nên trở thành giống như Bắc Thần đời 2.
Chỉ vì muốn làm ta vui nên mới kể cho ta biết, chứ bản thân cha ta không hề tự hào với chuyện ấy chút nào.
Thay vào đó, cha ta muốn ta học theo gương của Bắc Thần đời đầu.
Ông ta mới là con người tuyệt vời đáng để tôn kính, theo như lời của cha ta.
Tuy nhiên, chỉ có câu chuyện của Bắc Thần đời 2 là làm rung động lòng ta.
Chỉ có Bắc thần đời 2 mới là người mà ta muốn noi gương theo.
Nằm ở trên giường trước khi đi ngủ, thì ta luôn mơ mình sẽ chiến đấu như một người anh hùng, như Bắc thần đời 2, và dần dần được người ta biết đến là anh hùng.
Từ khi phát hiện ra là mình có tài năng, thì ước mơ của ta càng gần với hiện thực hơn.
Bản thân ta có tài kiếm thuật.
Ta hiểu kiếm thuật rõ ràng tới nỗi có thể tự nhận ra được rằng, [À, xem ra mình có tài năng].
Vậy nên dù không có căn cứ gì, nhưng ta vẫn cho rằng mình có thể vượt qua được Bắc Thần đời 2.
Ta tin chắc mình có thể làm được.
Bởi dù sao, để vượt qua Bắc Thần đời 2 mà ta đã phải rất nỗ lực, cộng với lại bản thân vốn đã có đủ tiềm năng rồi nữa.
.
.
Thế thì, rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?
.
.
Hiện tại, ta không nhìn được cái gì hết.
Cả người ta đang phải chịu cảm giác bị chèn ép, và hai bên tai thì cứ vang vẳng cái âm thanh như khi dùng hai tay che hai tai lại.
Cả chân cả tay không hề nhúc nhích được gì, và ý thức cứ mơ mơ màng màng nữa.
Bởi vì đang phải chịu áp lực, mà cả người ta đang rất là đau đớn.
Nếu ta mà là người thường, thì sau khi bị nghiền nát ta chỉ có nước chết.
Ta bây giờ không làm được cái gì hết, ngay cả nhúc nhích cũng không.
Dù đang rất khó thở, nhưng cơ thể ta vốn đã bền bỉ, tổn thương chỉ ở mức này thôi thì ta chưa chết ngay được.
Có lẽ bởi vì không cử động được, mà ta cứ không ngừng nghĩ ngợi.
Ta có nhớ bà nội từng kể về chuyện mình bị phong ấn.
Bởi vì bà vốn sở hữu bản tính hung bạo, cùng với lại là người của một chủng tộc không dễ gì chết được, nên trước kia bà đã bị phong ấn nhiều lần.
Mỗi khi muốn dạy dỗ ta, thì cha ta sẽ dọa ta rằng nếu không ngoan ngoãn thì ta sẽ bị phong ấn cho coi.
Cha ta còn nhờ bà nội kể cho ta biết cảm giác bị phong ấn là như thế nào.
Trong lúc kể lại, thì trên mặt bà đã tỏ ra rõ sự khó chịu.
Mặc dù bà nội không giỏi nói chuyện, nhưng ta vẫn hiểu được rằng lúc bị phong ấn bà đã không thể điều khiển được cơ thể mình, không thể nói ra được từ nào, suy nghĩ trở nên chậm chạp, và bản năng hung bạo của bà cũng bị ép phải kiềm chế lại.
Cảm giác khi ấy rất là nhục nhã.
Chắc hẳn là giống như ta bây giờ đây nhỉ.
Ta đã thua.
Bị đánh bại bởi thuộc hạ của Long Thần Orsted, [Đầm Lầy Rudeus].
Bởi một kẻ mà ta cho rằng mình không thể nào thua được.
Tên Rudeus theo ta được biết là một kẻ thích trốn tránh, nhát gan, và nhu nhược không khác gì một con chuột.
Cái loại sẽ luôn tìm cách để đảm bảo an toàn và sẽ không bao giờ dám liều mạng một phen.
Cái loại tưởng mình thông minh hơn người, nhưng thực chất chỉ được cái khôn lỏi.
Cái loại quá tự tin vào kế hoạch của mình, để rồi bị chính kế hoạch của mình hại chết mình.
....Không, không phải vậy.
Hắn dù đúng là thích trốn tránh, nhưng hắn không phải là không biết quyết tâm.
Ở thời điểm quyết định, ta đã được chứng kiến quyết tâm của hắn.
Hắn đã sẵn sàng liều mạng một phen.
Ta với hắn một đấu một. Dù bản thân bị trọng thương, nhưng ta vẫn ở thế thượng phong. Hắn nhất định cũng biết là như vậy.
Thế nhưng, hắn vẫn không hề chùn bước.
Vì muốn kết liễu được ta, mà hắn đã sẵn sàng bước vào phạm vi nguy hiểm đến tính mạng.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng hắn có đủ gan để làm vậy.
Ta đã đánh giá sai hắn. Để rồi chịu thất bại.
Ta phải thừa nhận một điều rằng.
Rudeus Greyrat.
Hắn là một chiến sĩ.
Có lẽ rằng, người như hắn mới chính là anh hùng đích thực.
Nhát gan đôi chút, không có người khác trợ giúp thì không sóng sót được. Có xu hướng lập ra những kế hoạch tương đối phiền phức.
Tuy rằng thích trốn tránh như một con chuột nhắt và thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng ở sâu bên trong bản tính nhát gan ấy của hắn cũng ẩn chứa cả cái lòng dũng cảm.
Dù biết rằng không thể đánh bại đối thủ trước mặt, thế nhưng hắn không nhụt chí và vẫn sẵn sàng chiến đấu bằng hết khả năng của mình.
Phải, như là Bắc Thần đời đầu vậy.
.... Phải rồi nhỉ.
Có lẽ ta đã hiểu lầm cái thứ gọi là mạnh mẽ.
Ta đã tưởng rằng anh hùng chỉ cần mỗi cái việc mạnh mẽ thôi là đủ.
Vậy nhưng, rốt cuộc mạnh mẽ là gì?
Thật sự thì, ta liệu có thể nào tự cho mình là mạnh mẽ, sau khi chỉ đánh bại những kẻ yếu hơn mình?
Ta có thể vượt qua Bắc Thần đời 2.
Ta có thể trở thành Bắc Thần Kalman mạnh nhất muôn đời.
Ta không nghi ngờ gì cả. Ta tin chắc mình có đủ khả năng.
Thế nhưng, làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Làm những việc mà mình tin chắc mình có thể làm được, thì có ý nghĩa gì cơ chứ?
Phải rồi, một người anh hùng đích thực là phải chiến đấu ở những cuộc chiến không chắc thắng được.
Chỉ khi làm được việc lẽ ra là không thể, thì người đó mới được coi là anh hùng đích thực.
Giống như Bắc Thần đời đầu, làm được cái việc như là khiến Ma Vương Atoferatofe phải cải tà quy chính.
Giống như Bắc Thần đời 2, làm được cái việc như là đánh bại những kẻ địch đáng gờm ở khắp mọi nơi trên thế giới, những kẻ vượt ngoài tầm hiểu biết của con người.
Giống như Đầm Lầy Rudeus, làm được cái việc như là đánh bại Bắc Thần Kalman đời 3.
Muốn trở thành anh hùng, thì trước tiên ta cần phải làm được những việc dường như là không thể.
Ừ. Đúng vậy, thế nên ta mới bị Rudeus đánh bại.
Lần này thì hắn chính là dũng giả, còn ta thì lại là ma vương.
Ta không khác gì những vị ma vương đời trước vậy, ta đã xem thường dũng giả, xem thường đồng đội của dũng giả, chỉ vì không chịu tung hết sức mình mà ta đã bị đánh bại.
Rudeus Greyrat là một dũng giả, một người anh hùng.
Mới đầu nhìn thấy, thì ai cũng sẽ tưởng hắn chỉ là một tên thảm hại, không khác gì một tên nhãi nhép, khó lòng nào mà không xem thường hắn được, thế nhưng hắn lại là người có thể làm được những việc to lớn.
Nhất định là hắn sẽ được ca tụng là anh hùng ở những thế hệ sau.
Ta đã đánh giá thấp hắn.
Nếu muốn đánh bại hắn, đáng lẽ ngay từ đầu ta phải tung hết sức mình.
Đáng lẽ ta không nên nghĩ rằng cuộc chiến tiếp theo mới là cuộc chiến thật sự, cho nên không cần phải nghĩ ngợi nhiều, cứ chỉ chiến đấu qua loa cho xong trận là được.
Vốn dĩ, chuyện này ta đâu có lạ lẫm gì.
Ngay từ khi còn nhỏ, ta đã được nghe đi nghe lại biết bao nhiêu lần cái câu chuyện ma vương thua trận bởi chính cái sai lầm này đây.
Chuyện đơn giản thế này, tại sao ta lại có thể quên béng đi cơ chứ?
Ta thật sự muốn đấm thẳng vào mặt cái ta trước đó.
Ta đã mắc phải sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.
Để giờ đây, ta phải mắc kẹt ở một nơi thế này.
.
..... Liệu ta sẽ bỏ mạng ở đây chăng.
Cơ thể bền bỉ này của ta, có lẽ do thừa hưởng huyết thống của bà nội.
Cho dù có bị chôn vùi dưới đống đất cát này, ta sẽ không dễ gì bị nghiền nát.
Thế nhưng, ta không sở hữu tấm thân bất tử như là bà nội. Nếu cứ tiếp tục không thể cử động thế này, thì ta rồi nhất định sẽ chết. Chết do đói, hoặc vì lý do nào đấy....
Kết cục của những kẻ coi thường kẻ địch, là đây sao....
“Ta không muốn chết....”
Chết do bị đánh bại, ta sẵn sàng chấp nhận.
Dù sao chiến đấu vốn đã là như vậy, một người mất và một người còn. Trước giờ ta đã đều chuẩn bị sẵn tinh thần cho cái chết.
Thế nhưng, đấy là chỉ khi ta đã chiến đấu hết sức mình.
Ta đã chưa tung hết sức.
Ta đã chưa nghiêm túc chiến đấu với hắn.
Phải, ta đã chưa nghiêm túc. Đáng lẽ ta không nên như vậy.
Lần tới, nhất định ta sẽ không lặp lại sai lầm cũ.
Lần tới, nhất định ta sẽ không nương tay.
Từ đầu tới cuối, ta sẽ tung hết sức của mình cho coi.
Ta sẽ hành động như một dũng giả, như một anh hùng, xứng với cái tên Bắc Thần Kalman, ở cuộc chiến nào cũng tung hết sức mình.
Ta xin thề trước kiếm của mình, trước các vị thần, trước người ông vĩ đại của ta, Bắc Thần Kalman đời đầu.
Vậy nên, bất cứ ai cũng được, xin hãy làm ơn, cho ta, thêm lấy một cơ hội nữa thôi.
Ta cứ tiếp tục cầu nguyện như vậy, trong khi ý thức dần dần vụt tắt....