Nghe vậy, Khương Ngư mỉm cười, nhanh chóng lấy ra một gói nhỏ từ trong túi xách, đưa cho Tô Hồng:
"Cho cô cái này."
Tô Hồng tò mò cầm lấy: "Đây là gì vậy?"
"Băng vệ sinh. Dùng cái này đi, tiện hơn nhiều so với giấy vệ sinh."
Khương Ngư không quên giải thích cách sử dụng. Tô Hồng mở to mắt, vừa ngạc nhiên vừa cảm kích. Nhà cô vốn khó khăn, dù đã đi làm nhưng tiền lương vẫn phải gửi về cho gia đình nuôi các em nhỏ. Nếu không có công ty hỗ trợ học phí, cô cũng không dám theo học lớp này.
"Cái này đắt lắm đúng không?" Tô Hồng dè dặt hỏi, trong lòng thầm ái ngại.
Khương Ngư cười lắc đầu: "Không đắt đâu. Đây là sản phẩm do nhà máy chúng tôi sản xuất, tôi mang theo làm hàng mẫu. Cô cứ dùng thử đi, coi như giá nội bộ."
Tô Hồng nhìn ánh mắt chân thành của Khương Ngư, cuối cùng nhận lấy, không quên cảm ơn:
"Thật sự cảm ơn cô, Khương Ngư."
Việc giúp đỡ Tô Hồng khiến tâm trạng của Khương Ngư rất vui. Cô bất giác nhận ra một điều quan trọng. Từ trước đến giờ, cô chỉ nghĩ đến việc chào hàng ở các cửa hàng tổng hợp lớn. Nhưng các cửa hàng đó có thương hiệu của mình, họ không dễ dàng nhận sản phẩm mới của người lạ. Trong khi đó, những sinh viên đại học lại là khách hàng tiềm năng.
Khương Ngư nghĩ đến số tiền trợ cấp hàng tháng của sinh viên, dù gửi về nhà cũng vẫn còn dư chút ít. Đặc biệt, họ có thói quen tiêu dùng thoải mái hơn, thậm chí có thể làm "cộng tác viên" giúp cô bán hàng. Đây có lẽ là hướng đi đúng đắn nhất mà cô cần thử.