Nghe những lời này, trong lòng Khương Ngư dâng lên một cảm giác ấm áp và cảm động. Nhưng cô vẫn kiên quyết:
"Chị Xuân Ny, em rất biết ơn chị, nhưng chuyện tiền lương em không thể chậm trễ. Nếu em không có tiền, chẳng phải vẫn còn Hoắc Diên Xuyên đó sao?"
Lời nói nửa đùa nửa thật của Khương Ngư khiến Phùng Xuân Ny bật cười, và cũng an tâm hơn một chút. Đúng là cô gái này còn có một chỗ dựa vững chắc.
Dẫu vậy, Khương Ngư không phải kiểu người ngồi yên chờ vận may đến. Với cô, muốn thành công, không bao giờ là chuyện dễ dàng. Cô tiếp tục tìm cách khắc phục khó khăn, song song với việc vẫn duy trì lớp học buổi tối.
Tối hôm đó, khi chuẩn bị đi học, Khương Ngư mặc một bộ đồ rất dày để chống rét. Bên trong là áo len, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo ấm lớn. Cô đội chiếc mũ len có tai mèo màu xanh lam – thứ cô yêu thích, quấn thêm chiếc khăn quàng đỏ làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Trước khi ra khỏi nhà, cô còn bỏ thêm vài miếng băng vệ sinh vào túi xách, phòng trường hợp cần dùng.
Cô vừa định đẩy xe đạp ra ngoài thì Hoắc Diên Xuyên bước vào, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ nghiêm khắc. Anh hỏi:
"Em định đến lớp học tối à?"
"Ừm."
"Để anh đưa em đi."