“Thấp kém như bùn đất, lấy đi những gì quan trọng từ ta.”

Những lời của ai đó vừa nói ra ở nơi nào đó, đã theo chiều gió mà bay đi.

“Sao á?”

Con nhỏ đi trước tôi hiếu kỳ xoay người lại hỏi.

“Bạn Thiên Thần vừa nói gì à?”

“Không. Ta không nói, cũng chẳng nghe thấy gì hết. Chắc do ngươi nghe nhầm, hoặc tai ngươi có vấn đề rồi."

Tôi đáp lại ngay tắp lự. Con nhỏ này luôn hỏi những điều vô nghĩa như vậy. Tới mức tôi chẳng tài nào biết được tai nó gắn ở dâu nữa.

“Kệ đi, nhanh nhanh cái chân lên nào, không là bánh kếp giới hạn hết hàng bây giờ.”

Thời gian sau giờ học cực kỳ ngắn ngủi.

Đúng vậy, chúng tôi những nữ sinh cấp ba đang tận hưởng tuổi thanh xuân.

Được giải thoát khỏi cái lồng mang tên trường học, không gì có thể cản bước những thiếu nữ tiến lên phố cả. Thế nên tôi không có thời gian để lãng phí với mấy cái ngô nghê của con nhỏ này.

Tiện đây, cả hai lúc này đang băng qua cầu bộ hành. Con đường bên dưới đầy ắp xe cộ phóng vội vã lại qua.

Nếu chẳng may ngã từ đây xuống, nhân loại mỏng manh yếu đuối sẽ chết ngay lập tức luôn ha?

Đó chỉ là mấy suy nghĩ vu vơ của tôi mà thôi.

“Hừ…”

Kỳ thực chẳng có ý gì cả.

“Ối, bạn Thiên Thần ơi! Con mèo kia, nó!”

Tôi nhìn xuống vệ đường, có vẻ con nhỏ cũng đã thấy luôn rồi, nó hoảng hốt trỏ ngón tay tới.

Dưới gầm cầu bộ hành, có một con mèo đang lảo đảo bước đi. Nó hoàn toàn không có chút vẻ nhanh nhẹn nào của loài mèo. Chắc là bị thương rồi.

Con đường lúc này đang là lãnh thổ của vô số xe cộ.

Tai nạn, là điều không thể tránh khỏi.

“Cứu nó---“ “Không kịp đâu.”

Tôi bình tĩnh chộp gáy áo con nhỏ lại, không cho nó thực hiện ý định điên rồ nhảy xuống khỏi cầu bộ hành.

Ngay sau đó, một tiếng kêu đau đớn chết chóc vang lên.

Tội nghiệp.

Cuộc đời con mèo cứ thế kết thúc theo cách như vậy.

“A….aaaaa….aa!”

Con nhỏ quỳ sụp xuống. Nhưng vẫn không để váy bị lấm lem.

Nó kêu khóc như thể tận thế đến rồi vậy.

Cái chết do tai nạn của con mèo hẳn đó khiến con nhỏ đau xé ruột gan.

Làm như tôi quan tâm ấy – À khoan. Đúng rồi, hoàn toàn chẳng phải vấn đề của tôi.

Con nhỏ này thực sự sở hữu một trái tim từ bi. Sẵn sàng khóc lóc vì kẻ khác.

“Được rồi, nín đi. Mọi chuyện vốn đã an bài rồi, đừng có để tâm làm gì.”

Tôi ôm con nhỏ, cố dùng những lời lẽ nhẹ nhàng nhất để an ủi nó.

Như hình mẫu về một thiên – À không, nói này cũng sai rồi.

Như một thiên thần.

Tôi là thiên thần, còn con nhỏ này chỉ đơn thuần là người thường.

Cho dù một con người có nhiều lòng trắc ẩn đến thế nào đi chăng nữa, chúng cũng chẳng có cánh, buộc phải lê lết dưới mặt đất.

Thế nên, chúng tôi phải bảo vệ chúng.

Đó là mục đích, là nghĩa vụ, là trách nhiệm của …. Ài, thôi kệ đi.