Trước đây, cảm thấy thích một người, chính là sẽ thích rất lâu rất lâu, lâu tựa cả đời.

Bây giờ ba năm trôi qua, cô bị thời gian mài mòn đến mức mình đầy thương tích, đồng thời cũng mài mòn tình yêu từng chút từng chút một đến hết sạch. Cho dù anh dừng bước chân, quay đầu kéo lấy tay cô, cô cũng đã bị mài mòn đến không còn sức lực nữa, căn bản không đi nổi nữa.

Kết quả của đi không nổi, chính là từ bỏ.

Dẫu có thích hơn nữa, cũng phải từ bỏ.

Cô không khỏi hoài nghi bản thân, đối với Lâm Thâm, cô thật sự thích sao?

Thích một người, thời gian ba năm rồi sẽ từ bỏ sao?

Vậy Hứa Phi thì sao?

Mười lăm tuổi anh ta đã tìm đến Vân Thiên vì bạn gái, suốt ba năm trời, chỉ là để tạo ra một bộ trang sức cho bạn gái mang đi. Bây giờ, vậy mà đã mười năm trôi qua, bạn gái anh ta cũng ra đi được bảy năm rồi.

Bảy năm, ngày tháng còn nhiều gấp đôi ba năm.

Khi đó, anh ta vẫn là một cậu trai, bây giờ, vậy mà đã là một chàng trai rồi.

Khoảng cách của tháng năm để lại cho anh ta điều gì? Là phác họa và chấp niệm tình yêu thuần khiết dưới đáy lòng thuở mười lăm mười tám, hay là đã bị thời gian mài mòn sạch sẽ, chỉ còn lại một danh từ, một chiếc nhẫn, một khoảng trống?

Cô muốn gặp Hứa Phi.

Từ trên người anh ta, có lẽ cô có thể tìm được thứ gì đó?

Liên quan đến tình yêu.

Liên quan đến tình cảnh trước mắt cô.

Liên quan đến việc Tô Huyền và cô có thật sự có thể thử bước bên nhau được không.

Liên quan đến tương lai của cô.

“Thời tiết thế này ngồi trong xe đúng là nóng thật mà.” Bà cụ lau mồ hôi ở ghế sau, “Viên Viên, con có nóng không? Tiểu Huyền, con bật điều hòa lên đi?”

“Nóng không?” Tô Huyền quay đầu sang nhìn Hứa Viên.

Hứa Viên lấy lại tinh thần, nhìn về phía sau, lắc đầu, “Em có thể chịu được, không phải bà nội không thể ngồi điều hòa sao? Vẫn đừng mở thì hơn.”

Tô Huyền cong khóe miệng, “Sao em biết?”

Hứa Viên lườm, “Ngày nóng thế này, điều hòa trong phòng khách đều không bật, thế nên em liền biết là bà không thể ngồi điều hòa được.”

Bà cụ nhất thời vui vẻ, “Viên Viên chu đáo thật đấy.” Dứt lời, bà cụ quay sang mẹ Tô Huyền cười nói, “Một cô bé vừa chu đáo vừa dễ gần lại hiểu chuyện, Tiểu Huyền nhà mình thế này không biết tu được phúc từ đời nào nữa.”

“Đúng ạ.” Mẹ Tô Huyền cười gật đầu, ánh mắt nhìn Hứa Viên cũng ngập tràn nụ cười yêu quý.

Hứa Viên đỏ mặt, trộm nhìn Tô Huyền, thấy anh đang lái xe, mắt nhìn phía trước, khóe miệng cong lên, rõ ràng là tâm tình cực tốt, cô nói thầm, “Bà nội cứ thích trêu con, con đâu có tốt như bà khen ạ, ở nơi mà bà không thấy, con có thể làm ầm làm loạn đấy ạ.”

“Con gái nhà ai chẳng thế, đang độ tuổi trẻ trung phơi phới, ai có thể không sống vui vẻ thỏa thích chứ, đó là có sức sống.” Bà cụ cười nhìn cô, dường như càng nhìn càng hài lòng.

Hứa Viên câm nín, trong mắt bà cụ, xem ra dù có cô giết người phóng hỏa thì cũng đều tốt cả.

Tô Huyền quay đầu nhìn Hứa Viên, cười nhẹ, “Bà chưa bắt gặp lúc cô ấy nổi cáu với con đâu, bà đừng khen cô ấy như thế, nếu không thì sau này trong nhà còn có địa vị của con sao ạ?”

“Đó là vì con bắt nạt Viên Viên.” Bà cụ cười mắng Tô Huyền, “Sau này trong nhà chính là thiên hạ của mấy mẹ chồng nàng dâu bọn bà rồi, ông nội con, bố con đều không cần địa vị, con cần địa vị cái gì?”

Tô Huyền bật cười, “Xem ra sau này con thật sự không có địa vị rồi.”

“Viên Viên, cái thằng nhóc thối Tiểu Huyền này lòng dạ xấu xa, sau này nếu nó còn bắt nạt con nữa, con cứ nói với bà nội, bà nội sẽ xử lý nó.” Bà cụ lạnh mặt.

Khóe miệng Hứa Viên giật giật, Tô Huyền là thằng nhóc thối sao?

Cô nhất thời vui hớn hở, thanh thượng phương bảo kiếm này không thể không nhận được, cô lập tức khiêu khích quay sang nhìn Tô Huyền, trả lời với giọng lanh lảnh, “Dạ, nếu anh ấy còn bắt nạt con nữa, con nhất định sẽ nói với bà nội.”

Một tay Tô Huyền cầm vô lăng, một tay day day trán, cả khuôn mặt cũng đều là ý cười, “Sợ hai bà cháu rồi.”

Bà cụ ngồi ghế sau liền vui vẻ, “Mẹ Tiểu Huyền, chị nhìn hai đứa nó xem, có phải quá đẹp đôi không?”

“Đúng đấy ạ.” Mẹ Tô Huyền cũng cười vui vẻ.

Hứa Viên lập tức hối hận vì đã rơi vào cái bẫy của bà cụ mà vui đến quên tình hình, bà cụ này lúc nào cũng tác hợp hai người, hơn nữa còn cực kì cao minh, khiến cô bất tri bất giác đã bị bẫy, cô quay đầu lại, làm ổ trên ghế như đà điểu, không dám tiếp lời nữa.

Tô Huyền nhìn Hứa Viên một, ý cười càng đậm.

Nửa tiếng sau, Tô Huyền dừng xe ở ngoài cửa hàng trang sức, bà cụ và mẹ Tô Huyền xuống xe.

Tô Huyền dặn họ, “Bọn con chắc cũng không mất quá nhiều thời gian đâu, nhưng mà cũng sẽ không quay lại quá nhanh, ít nhất cũng phải một tiếng, bà và mẹ cứ từ từ ngắm nghía. Nếu thích món nào thì cứ mua ạ.”

“Biết rồi, bà và mẹ con sẽ từ từ ngắm, hai đứa cứ làm việc thong thả, không cần vội quay lại đâu.” Bà cụ khoát khoát tay.

Tô Huyền lên xe, khởi động xe đồng thời hỏi Hứa Viên, “Mua hoa? Hay là mua quà khác?”

Hứa Viên ngẫm nghĩ rồi nói, “Mua hoa đi.”

Tô Huyền gật đầu, bẻ tay lái, đi về phía cửa hàng hoa cách đó không xa.

Đến trước cửa hàng, Tô Huyền dừng xe.

Anh mở cửa xe, Hứa Viên xuống xe, hai người cùng vào cửa hàng.

Hoa tươi trong cửa hàng đủ kiểu đủ dạng, từng đợt hương thơm phả vào mũi.

Hứa Viên nhìn một vòng, quay đầu hỏi Tô Huyền, “Bình thường mà đến bệnh viện thăm bệnh nhân, có phải đều tặng hoa cẩm chướng không?”

Tô Huyền gật đầu, “Thường là thế, nhưng có thể gói chung với hoa khác để tặng nữa, ý chúc sớm bình phục là được.”

Hứa Viên quay đầu hỏi nhân viên, “Mình muốn đi thăm một người bạn.” Dừng một chút, cô cắn môi giải thích, “Là một người bạn nam bình thường, cũng là đàn anh, bạn có thể giúp mình gói một bó hoa phù hợp không?”

“Đương nhiên là được rồi ạ.” Nhân viên cười rời đi.

Tô Huyền đi dọc theo cửa hàng một vòng, cũng đi theo nhân viên.

Hứa Viên ngó Tô Huyền một, nghĩ là anh đi tính tiền, cũng không ngăn cản, tự ra bên ngoài đợi.

Một lát sau, Tô Huyền đi ra, ôm hai bó hoa to, một bó cẩm chướng gói cùng loại hoa khác, một bó là mấy loại hoa hồng gói với nhau, cô đứng dậy, lập tức hỏi, “Cũng mua bó này luôn?”

“Nhân viên không tặng.” Tô Huyền đáp, nhét bó hoa hồng vào lòng cô.

Hứa Viên vươn tay ôm lấy, rồi lập tức trừng mắt nhìn anh, “Không phải là anh tặng em đấy chứ?”

“Ở đây còn có người khác à?” Tô Huyền cười nhìn cô.

Hứa Viên lập tức nhét hoa lại vào lòng anh, “Buồn nôn thế này, em không cần.”

Tô Huyền nhìn vẻ mặt ghét bỏ của cô, không khỏi buồn cười, sát vào cô, khẽ nói, “Anh đã thanh toán rồi, lẽ nào phải ném đi ư? Quá đáng tiếc rồi đấy! Hay là trả lại? Thế thì quá mất mặt.”

Hứa Viên nghẹn, “Vậy anh tự đi mà giữ.”

Tô Huyền nhìn cô, “Ý của em là, anh tặng cho em, sau đó, em lại tặng lại cho anh?”

Hứa Viên nhìn bó hoa hồng to đùng, nghe vậy thì buồn nôn rùng mình một trận, cô đoạt bó hoa qua, tự ôm vào lòng, “Em cầm về tặng cho bà nội.”

Tô Huyền lắc đầu, “Không được, không thể tặng cho bà nội.”

“Vì sao?” Hứa Viên quay đầu nhìn anh.

“Em không nhìn thấy đây là hoa hồng à? Nhất là ý nghĩa của mấy loại hoa gói với nhau thế này, em không biết sao?” Tô Huyền lấy chìa khóa ra, mở cửa xe, đặt bó cẩm chướng vào ghế sau, dựa vào cửa xe nhìn Hứa Viên.

Hứa Viên không muốn bị anh lừa, thân là con gái mà ngay cả ý nghĩa của hoa hồng cũng không biết, thế thì quá mất mặt, cô lập tức nói, “Em đương nhiên biết, không phải là hoa hồng sao, tượng trưng cho tình yêu. Bây giờ em còn chưa có tình yêu với anh đâu đấy.”

Tô Huyền bật cười, “Em thế này mà là biết ấy hả?” Dứt lời, anh cười dịu dàng, “Lên xe đi.”

Hứa Viên ôm hoa lên xe, không cam lòng nhìn anh, “Vậy anh nói cho em biết xem nào, là gì?”

“Hoa hồng đỏ, hoa hồng tím, hoa hồng vàng, hoa hồng phấn, hoa hồng trắng đều 10 bông, ý nghĩa là: giếng, đào càng sâu, nước càng mát lạnh; yêu, giấu càng sâu, tình càng nồng đậm.” Tô Huyền vừa khởi động xe, vừa cười nói.

Hứa Viên trợn trắng mắt, “Anh xác định anh thật sự hiểu?”

Tô Huyền lắc đầu, “Nhân viên lấy việc bán hoa để sống, cô ấy nói vậy, dù sao cũng sẽ không sai đâu.”

Hứa Viên hoàn toàn bị anh làm cho nghẹn họng.

Tô Huyền bẻ vô lăng, cười lái xe về phía bệnh viện.

Hứa Viên nhìn bó hoa hồng to ở trước người, hương hoa nức mũi, quanh quẩn lấp đầy xe, cơ hồ đè ép cho bó cẩm chướng ở ghế sau không thấy mùi hương đâu nữa. Mỗi bông hồng đều cực kì tươi đẹp, giống như ánh mặt trời và thời tiết ngày hôm nay, ấm áp mà nhiệt tình như lửa.

Đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa nhỉ?

Tô Huyền tặng đấy!

Giếng, đào càng sâu, nước càng mát lạnh; yêu, giấu càng sâu, tình cảng nồng đậm.

Đây là lời mà Tô Huyền muốn nói với cô sao?

Anh đào giếng với cô, quả thực cũng đào sâu, nhưng nước mát lạnh sao?

Anh đối với cô thật sự là yêu sao?

Từ lúc anh về nước đến bây giờ, chưa qua hai ba tháng, cô và anh có qua lại cũng chỉ là chuyện một tháng này mà thôi.

Yêu sâu từ lúc nào? Tình đậm từ lúc nào?

Cô nhất thời cảm xúc phập phồng, nhưng không muốn để Tô Huyền nhìn ra, bèn mãnh liệt đè xuống, mượn bó hoa to che mặt đi.

Tô Huyền chuyên tâm lái xe, khóe mắt liếc thấy bó hoa hồng lớn che đi một nửa cơ thể Hứa Viên, ngay cả mặt cũng không thấy đâu nữa. Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của cô, cũng không thấy cô mở miệng nói chuyện, nhưng anh lại mơ hồ có thể cảm thấy được cảm xúc kiềm chế nhỏ bé của cô.

Không phải là không chút động lòng.

Anh cong khóe miệng, tâm tình lại tốt hơn mấy phần.

Xe đi khoảng bốn mươi phút, đến bệnh viện mà Lâm Thâm nằm.

Tô Huyền lái xe đến bãi đỗ, xuống xe, đi đến bên kia, mở cửa, cười khẽ với người vẫn đang cầm bó hoa trong xe, “Đã đến rồi, sao còn không xuống xe? Có phải là quá thích hoa này, khiến em không nỡ buông tay?”

Hứa Viên lấy lại tinh thần, lập tức buông hoa ra, thấy ánh mắt Tô Huyền tràn ngập ý cười, mặt cô hơi nóng lên, cô trừng mắt nhìn anh, xuống xe, không tỏ ra yếu thế mà nói, “Ai thích? Là em cảm thấy mùi dễ ngửi nên ngửi thêm một lúc thôi.”

Tô Huyền cười khẽ.

Hứa Viên lấy bó cẩm chướng ở ghế sau, nhét vào lòng Tô Huyền.

Tô Huyền một tay nhận hoa, một tay tự nhiên nắm lấy tay cô.

Lúc này, có ánh sáng chớp lóe, chỉ nghe thấy mấy tiếng máy ảnh tách tách liên tiếp.

Hứa Viên bất lực quay đầu nhìn qua, thầm nghĩ cái nghề phóng viên này đúng là khiến người ta kính nể, kiên nhẫn như thế, bám trụ hai ngày ngoài cửa nhà Tô Huyền, bây giờ lại bám theo cả đoạn đường. Cô thậm chí còn muốn gọi hai người họ qua, trao giải thưởng cho họ nữa kìa.

Tô Huyền sát lại gần cô, cười mỉm dịu dàng, thấp giọng nói, “Quen là được.”

Hứa Viên ngay cả lườm cũng lười chẳng buồn lườm nữa, nếu đã thử ở bên anh, mà cái tên này còn thích làm việc phô trương, cô có thể không thích ứng cho quen sao? Nếu ngày ngày đều trốn trốn tránh tránh, không khiến mình mệt chết mới là lạ.

Dù sao thì tin đồn nhảm cô nghe nhiều rồi, gần đây còn có nhân khí hơn minh tinh nữa, cũng không bận tâm có thêm chút tin tức kiểu này.

Thích chụp thì cứ chụp đi!