Thành viên độc hại của một nhóm nhạc thần tượng.

Mặc dù nó cũng có thể là một thuật ngữ ám chỉ một thành viên sẽ có lợi cho nhóm nhiều hơn nếu họ rời đi, nhưng trong ngành công nghiệp thần tượng hiện đại, "thành viên độc hại" có ý nghĩa rộng hơn.

Họ thường đứng quanh quẩn ở một góc của đội, âm thầm làm người hâm mộ lo lắng và gây rắc rối cho những thành viên chăm chỉ khác.

Họ được các phóng viên giật gân ám ảnh, những người háo hức viết bài về họ, nhưng họ không dễ bị xóa bỏ. Theo nghĩa đen, họ là cổ phiếu ác ý, độc ác, là thành viên độc hại.

Đó là tôi, Kim Chunyong.

Cái tên "rồng mùa xuân" được viết bằng sự kết hợp giữa các kí tự Trung Quốc, mùa xuân (春) và rồng (龍)

Tôi thích cái tên này.

Do người bà quá cố đã đặt cho tôi, người mà tôi yêu quý nhất. Và trên hết, tôi thích cách phát âm của Chunyong.

Nó không phải rất trôi chảy sao? Chunyong, nghe thật tuyệt!

Tuy nhiên, mọi người không gọi tôi bằng cái tên đó.

"Ngài Rex, ngài Rex!"

Tổng giám đốc điều hành công ty của chúng tôi đã đặt cho tôi cái tên này, Rex. Một nghệ danh nghe trẻ con và hơi quê mùa, với chữ "T" bị xóa khỏi "T-Rex".

Cái tên Chunyong được coi là quá lỗi thời đối với một thần tượng, hay gì đó. Nó dễ thương, nhưng tôi không thể hiểu nổi tại sao họ lại đặt cho tôi một nghệ danh khác thường như vậy.

Những ông già đó nghĩ đến khủng long chỉ vì chữ "Yong" trong tên tôi sao? Vì nó có nghĩa là rồng?

Dù sao thì, họ đã thêm "rác" vào cái tên đó , Trash-Rex

Đó là cái tên mà công chúng gọi tôi.

"Ngài Rex, xin hãy bình tĩnh lại bằng cách đó bạn sẽ không cần gọi luật sư hoặc phải trải qua một cuộc điều tra".

Tôi từ từ nhắm mắt lại lẩm bẩm với viên cảnh sát đang chửi tôi.

"Ờ thì, tên tôi là Chunyong…."

Dù sao thì họ nên gọi tôi bằng tên thật ở đồn cảnh sát, phải không?

"Dù sao, điều đó có thực sự quan trọng vào lúc này không? Trời ơi, tôi thật sự phát điên lên mất…."

Tôi quay đầu đi tránh khỏi viên cảnh sát đang gãi đầu dữ dội.

Có phải vì cơn say khủng khiếp không?

Hay là vì rượu tôi rót vào miệng để cố quên đi?

Tôi không biết tại sao, tiếng mọi người thì thầm lại vang lên rõ mồn một bên tai tôi.

“Anh có nghe không? Người bên trong là Rex của Arrows.”

“Cái gì? Vậy là anh nói đó là Trash-Rex à?”

“Ừ, họ nói anh ta nằm trên phố, nên họ bắt anh ta gấp. Anh ta khai rằng mình chỉ uống rượu, nhưng nhìn vào tình trạng hiện tại của anh ta, thì có vẻ như anh ta khá yếu?”

“Huh… Không có gì ngạc nhiên khi tình hình trở nên hỗn loạn do cuộc điều tra. Được biết ngay cả thành viên người Trung Quốc của Arrow cũng trốn sang Trung Quốc. Vậy thì, đây có thực sự là hồi kết của team Pungbiksan không?”

(*Văn bản La Mã, ám chỉ nhóm nhạc thần tượng hoặc người hâm mộ)

“Các thành viên khác trông thật đáng thương. Ít nhất thì thành viên người Trung Quốc đó vẫn biểu diễn khá tốt khi còn ở đó. Nhưng Trash-Rex, đó là ai vậy?”

“Họ gọi anh ta là thành viên độc hại, nói rằng anh ta đã gây ra bao nhiêu rắc rối. Pfft, tôi chưa bao giờ nghe nói đến chuyện như vậy.”

“Ừ, anh ấy nổi tiếng mà. Thành viên Rex ngốc nghếch, vô dụng. Nhưng… theo như tôi biết, thì từ đầu đã không như vậy rồi.”

Đột nhiên, tim tôi đập thình thịch vì lo lắng.

Luôn luôn như vậy khi tôi nghe "câu chuyện đó."

“Ý tôi là, về Rex. Gia đình anh ấy…”

Dừng lại, dừng lại.

“Sau khi giành giải tân binh của năm, anh ta đã đi du lịch cùng gia đình…”

Làm ơn dừng lại đi? Tại sao anh không lắng nghe mọi người?

“Tôi nghe nói tất cả bọn họ đều chết trong một vụ tai nạn xe hơi, và anh ấy là người duy nhất sống sót.”

Rầm!

“Anh có thể im lặng được không!”

Mãi đến khi tôi đập bàn, thì tiếng nói đó mới lắng xuống. Viên cảnh sát đang theo dõi tôi có vẻ mặt bối rối. Tôi không có ý định làm anh ta giật mình.

Tôi vội vàng giải thích

“Ồ, đó là, những người ngoài kia, họ đang thảo luận về… chuyện gia đình của tôi…”

“À, tôi biết rồi.”

Sự thương xót trào dâng trong ánh mắt của viên cảnh sát. Anh ta thở dài đủ để tôi nghe thấy, gõ ngón tay xuống bàn và nói.

“Nhìn này, anh Rex. Không có ai ở bên ngoài lúc này cả.”

Chà, tôi tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác khi bị mắc kẹt trong một trận mưa như trút nước giữa mùa đông không.

Tôi hỏi lại toàn thân run rẩy như thể tôi bị ướt sũng.

"Không có ai, không có ai sao? Nhưng vừa rồi, tôi nghe thấy rõ ràng những giọng nói..."

"KHÔNG. Sỡ dĩ anh nghe thấy điều đó ngay bây giờ có lẽ là vì anh quá say, anh Rex. Nếu anh đang dùng bất kỳ loại thuốc nào... thì có khả năng là do ảo giác do nó mang đến."

Viên cảnh sát đứng dậy khỏi ghế và vỗ nhẹ vào vai tôi.

"Bây giờ, hãy tỉnh táo một chút, gọi luật sư của anh tới. Rồi chúng ta hãy nói chuyện lại nhé."

Thế là tôi bị bỏ lại một mình ở phòng thẩm vấn

Tôi không thể dễ dàng đưa tâm trí đang choáng váng của mình trở lại ban đầu. Nó không nên như thế này.

Để đầu óc tỉnh táo lại, tôi ngả người ra sau ghế và bắt đầu xoay ghế. Những giọt nước trong suốt chảy ra từ khóe mắt tôi.

– Anh có hối hận không?

“À, lại vậy nữa rồi…”

Có lẽ vì vẫn đang say rượu nên tôi lại xuất hiện ảo giác. Vì tôi nghe thấy câu hỏi đó, nên tôi cũng đã trả lời.

Tôi tiếp tục xoay chiếc ghế và trả lời bằng giọng choáng váng,

“Tất nhiên là tôi hối hận rồi.”

– Bạn hối hận điều gì?

“Chà, có quá nhiều thứ…”

Tôi chắp từng ngón tay lại, suy ngẫm về những điều mà tôi hối hận.