Dịch giả: Gia

Thẩm Luyện và Lư Thủ Nghĩa ở bên ngoài, cũng không biết trong cung điện xảy ra chuyện gì, chỉ đợi một lúc sau mới nghe được bên trong truyền ra giọng nói của chưởng môn đạo nhân, muốn để một mình Thẩm Luyện đi vào… mà không phải để cho đệ tử mới thu của hắn - Lư Thủ Nghĩa cũng cùng đi vào.

Thẩm Luyện tiến vào trong, Tam Vấn đạo nhân đã đi đâu mất.

Chưởng môn nhìn Thẩm Luyện, khẽ điểm một cái, dùng sự nhạy cảm của Thẩm Luyện vậy mà không kịp phản ứng lại một chỉ này, tựa hồ một chỉ tay đơn giản kia xuyên thấu qua thời gian, khiến cho hắn không cách nào tránh thoát.

Chưởng môn rõ ràng ngồi trên giường đá, không hề đứng lên, nhưng ngón trỏ kia quả thực điểm lên mi tâm của Thẩm Luyện đang đứng cách xa một trượng ngoài.

Một luồng khí tức vô cùng lạnh lẽo xâm nhập vào mi tâm Thẩm Luyện, trong đầu hắn bỗng xuất hiên một đoạn văn tự và hình vẽ, chính là phiên bản hoàn chỉnh của Huyền Cực Công hắn học được từ bàn cờ, thậm chí còn có thêm một vài chú giải và tâm đắc.

Xưa nay đã có cách nói đạo thống truyền thừa không dùng chữ viết, đây là lần đầu tiên Thẩm Luyện gặp được chuyện này.

Nói không rõ là vui hay buồn, hắn tu luyện Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải đã lâu, đây là pháp luyện thần, ngưng tâm định tính, mỗi khi gặp đại sự ngược lại càng trở nên an ổn bình tĩnh.

Thẩm Luyện nhắm mắt một lúc, sau đó mới mở mắt ra, hơi khom người, được người truyền pháp, không thể bất lễ được.

Khuôn mặt chưởng môn rốt cuộc hiện ra một chút tán thưởng, nói: "Vô cố gia chi nhi bất nộ, tốt nhiên lâm chi nhi bất kinh (1), Thẩm Luyện ngươi quả thật đáng được khen một câu Đạo tính thâm hậu."

"Chưởng môn để cho con một mình đi vào, e rằng chắc không phải chỉ muốn khen con." Vẻ mặt Thẩm Luyện thản nhiên, cách làm việc của tu sĩ tất nhiên không thể phỏng đoán theo lẽ thường được, nhưng chỉ cần có tâm, có cảm xúc, thì bất kỳ ai làm việc cũng để lại dấu vết mà tìm kiếm.

Hắn đi qua Vấn Tâm Lộ với tốc độ cực nhanh, ngay cả vị lão giả áo đỏ kia cũng hận không thể thu hắn làm đồ đệ ngay lập tức, còn sớm truyền công pháp, có thể thấy cho dù trong Tiên môn, tư chất của hắn cũng là sự lựa chọn tốt nhân, chưởng môn đã là Đạo giả, lại quản lý Tiên môn, chắc chắn sẽ không cố ý khắc khe với hắn, điểm này Thẩm Luyện tin chắc mình phán đoán không sai.

Bất kể là người hay yêu, hay là những sinh vật khác, chỉ cần còn tình cảm, ắt sẽ không thể vô dục vô cầu, nên tu sĩ cũng không ngoại lệ, Thẩm Luyện sẽ không lo được lo mất, giống như trước kia gặp gỡ hồ tiên Tân Khứ Bệnh, nếu đã tới thì phải an tâm bình tĩnh mà đối phó.

Có tấm lòng này, cứ bình thản đối đãi nhau, đừng để tâm quá nhiều.

(*Hữu thử tâm định, đạm nhiên tương xử, canh vô giới hoài)

"Với người tu đạo chúng ta mà nói, kẻ khác phỉ ta báng ta, khen ta ngợi ta, đều là mây khói, có cũng được mà không có cũng được. Tông môn năm mươi năm mở sơn môn một lần, bước qua Vấn Tâm, chọn ra mười người, tuy là hữu duyên, nhưng chủ yếu vẫn là lựa chọn một vài đệ tử mới có tư chất tốt, giống như ngươi vậy, trước Khiếu Động mà đã có thể thần hồn ly thể, quả thật vô cùng hiếm thấy, không chỉ Thanh Huyền, mà bất kỳ Tiên môn nào cũng sẽ thu nhận ngươi." Chưởng môn ngoài mặt bình thàn, nhưng nội dung lời nói thì khen rõ Thẩm Luyện.

"Một khi đã vào Thanh Huyền, đệ tử sẽ không nghĩ đến những Tiên môn khác." Thẩm Luyện lên tiếng trả lời.

"Thật ra người giống ngươi, hoặc là kiếp trước tu vi thâm hậu, cảnh giới từ Hoàn Đan trở lên, hoặc có pháp môn huyền diệu khác, chẳng qua Nguyên Thanh tổ sư của Thanh Huyền ta từng nói 'nếu đã vào môn phái ta, sẽ không hỏi chuyện lúc trước', cho nên bần đạo cũng không muốn hỏi bí mật của ngươi, ta sai ngươi đến U Hà lấy Âm Ngọc, không phải cố ý làm khó dễ ngươi, đến lúc đó ngươi tự sẽ hiểu dụng ý của ta." Chưởng môn vẫn tỏ ra cao thâm khó đoán như trước.

*******

Sự tồn tại của U Hà, so ra còn lâu đời hơn cả Thanh Huyền tiên môn.

Nước sông bên trong không phải nước bình thường trong giang hà hồ hải, mà là nước Hoàng Tuyền, có hình mà không chất.

Thế nên lông chim vừa rơi xuống, trên sông ngay cả một mảnh vụn cũng không thấy.

Những chuyện này đều là tư liệu Thẩm Luyện thu được từ Thái Vi Các trong Thanh Huyền Tông.

Trước đó Thẩm Luyện đã làm ba chuyện.

Chuyện thứ nhất là đi đến Thanh Huyền Tổ Sư Điện, yết kiến xác Đạo mà Nguyên Thanh tổ sư để lại, đồng thời đốt lên Mệnh Hồn Đăng, trong tương lai nếu như Thẩm Luyện không may mất đi, Mệnh Hồn Đăng sẽ tắt theo hắn, chính là thủ đoạn quan trọng mà Thanh Huyền Tông dùng để theo dõi tình hình sống chết của đệ tử khi ra ngoài du lịch.

Chuyện thứ hai chính là đi Giới Luật Đường trên Thiên Nguyên Phong, ghi lại môn quy của Thanh Huyền, chấp pháp trưởng lão của Giới Luật Đường chính là lão giả áo xám ngày hôm đó, tên thật là Cát Uyên, chính là một trong những tu sĩ Hoàn Đan của Thanh Huyền.

Song song hắn cũng biết vị lão giả áo đỏ trước kia muốn thu hắn làm đệ tử gọi là Hồng Thiên Nhai, cũng là một tu sĩ Hoàn Đan trong tông môn, và là trưởng lão trong Thiện Công Đường ở Thiên Nguyên Phong. Thiện Công Đường chính là nơi quản lý phần lớn vật liệu tu tiên trong Thanh Huyền, dù cho chưởng môn hay đệ tử bình thường, muốn vật nào đó cũng phải dùng thiện công để đổi, còn cách thu thiện công, mỗi người một tháng sẽ được phát thiện công tương ứng với tu vi của mình, hoặc có thể thông qua một vài nhiệm vụ được tuyên bố, để cho người trong tông môn thu được thiện công sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Thanh Huyền ngũ phong, ngoại trừ ngọn núi chính Thái Ất là nơi chưởng môn cư ngụ, bốn ngọn núi còn lại mỗi ngọn mỗi khác.

Thanh Lương Phong là chỗ ở của đệ tử hạ viện, Ngọc Dương Phong là nơi ở của đệ tử thượng viện.

Thiên địa nguyên khí trong bốn ngọn núi đó xếp theo thứ tự là Thanh Lương, Ngọc Dương, Thiên Nguyên, Tử Phủ, dần dần từ mỏng đến dày.

Hai núi Thiên Nguyên, Tử Phủ chỉ có tu sĩ từ Hoàn Đan trở lên mới có thể xây động phủ trong đó.

Đệ tử hạ viện có nhân số rất ít, sống ở Thanh Lương Phong – cũng là nơi tụ tập nguyên khí đất trời ít nhất, nhưng có một chỗ tốt, đó là mọi người đều có thể trở thành môn đệ của tu sĩ Hoàn Đan trong Thiên Nguyên, Tử Phủ nhị phong.

Còn đệ tử thượng viện lại không có đãi ngộ này, đương nhiên hầu hết người trong đó đều có quan hệ thân thích với trưởng lão tông môn trên hai ngọn núi kia, vừa sinh ra đã không thiếu người chỉ điểm.

Đồng thời mỗi cách hai tháng, đều có trưởng lão trong môn thuyết pháp, giải thích nghi hoặc cho chúng đệ tử.

Quy củ của Thanh Huyền tuy rằng không ít, nhưng quan trọng nhất chính là không để cho đồng môn tương tàn, nếu như phát hiện ra sẽ lập tức bị Giới Luật Đường trừng phạt.

Chẳng qua Thẩm Luyện lại không hiểu tên thiếu niên hôm trước, theo lý thuyết cũng phải ở lại hạ viện, nhưng có người nói hắn được Cát Uyên tự mình mang về động phủ truyền thụ Đạo pháp.

Cát Uyên ngoại trừ vị trí chấp pháp trưởng lão của Giới Luật Đường, hắn còn là thủ tọa của Thiên Nguyên Phong, nguyên nhân chỉ có một, hắn dựa vào lực lượng của mình mà Hoàn Đan thất chuyển.

Đạo thuật, pháp lực đều lấy Thiên Nguyên Phong đứng đầu, có hy vọng chứng được Trường Sinh chân nhân.

Tu sĩ Hoàn Đan còn lại trong tông môn cũng không phải số ít, nhưng người tự mình Hoàn Đan như Cát Uyên thì chỉ đếm được vài người. Ngay cả toàn bộ giới tu hành, kẻ có thể Hoàn Đan thất chuyển, đều là nhân kiệt một thời cả.

Ngay cả Hồng Thiên Nhai ở Thiên Nguyên Phong cũng phải nhờ vào một viên Tiên đan làm linh dẫn để Hoàn Đan lục chuyển, còn thua kém Cát Uyên một bậc.

Cả hai người đều hơn trăm tuổi mới bước vào cảnh giới Hoàn Đan, nên nhìn vẻ ngoài rất già nua.

Kỳ thật đối với tu sĩ mà nói, bề ngoài già hay trẻ cũng không quan trọng, sau khi Hoàn Đan tự có biện pháp khôi phục thanh xuân, nhưng hai người này cũng không làm thế.

Nguyên khí đất trời trong Tử Phủ Phong dày đặc, chỉ đứng sau ngọn núi chính Thái Ất, tu sĩ Hoàn Đan cũng không ít, Thái Vi Các càng là nơi chứa điển tịch trong Thanh Huyền, rồi cũng có pháp tượng mà chư vị chân nhân để lại, bên trong có lưu giữ đạo ý của bọn họ, chẳng qua nó lại ở lầu hai Thái Vi Các, không phải tu vi Hoàn Đan trở lên thì không được bước vào trong đó.

-----oo0oo-----

Chú thích:

(1) Vô cố gia chi nhi bất nộ, tốt nhiên lâm chi nhi bất kinh: bất ngờ gặp việc lạ mà không kinh sợ, vô cớ gặp những điều ngang trái cũng không oán giận