Dịch giả: Gia

Thẩm Luyện nhớ lại hôm qua Tam Vấn đạo nhân có nói, cả hạ viện còn lại bốn người, thế thì vị Đạo giả trẻ tuổi này hẳn là là một người trong đó.

"Đạo là vô tận, há có thể thành công, Lư huynh chỉ muốn tu luyện đến khi tu vi đủ trả ân cha mẹ, mười năm có lẽ quá ngắn, nhưng cũng không phải không thể." Thẩm Luyện thản nhiên lên tiếng, thay Lư Thủ Nghĩa giải vây.

"Đạo tính của Thẩm sư đệ ngược lại rất thâm hậu, nhưng ngươi nói 'Đạo là vô tận', khó tránh khỏi có chút bất công, nếu như ngươi ở đất bằng, nhìn ra đại dương tất nhiên sẽ thấy vô cùng vô tận, nhưng nếu như ngươi bay lên bầu trời mấy vạn dặm thì đại dương kia bất quá chỉ là chậu bùn mà thôi. Cầu đạo thành công, siêu thoát vạn kiếp... chuyện đó không phải ngươi có thể tưởng tượng ra được." Đạo giả trẻ tuổi ha ha cười nói.

"Vị sư huynh này nói có lý, lẽ nào bây giờ ngươi đã đến cái cảnh giới gọi là 'chậu bùn' kia rồi à." Lư Thủ Nghĩa cười hì hì nói.

Chỗ khiến cho mọi người chú ý nhất chính là cặp lông mày rậm của Đạo giả trẻ tuổi kia, giờ phút này nhíu lại tựa như hai thanh kiếm sắc bén, tư thế cấp bách.

Đạo giả khoanh tay trước ngực, trong miệng thốt ra một luồng kình phong, Thẩm Luyện lập tức cảm ứng được nguyên khí biến hóa, tựa như một cơn lốc xoáy đột ngột bốc lên, di chuyển vô hình, hướng về phía Lư Thủ Nghĩa.

Trong lòng Thẩm Luyện đã có kết luận, Đạo giả trẻ tuổi này chắc chắn là loại người 'Đại đạo như vực sâu, không nằm ở miệng lưỡi.'

Lư Thủ Nghĩa khiêu khích, đương nhiên hắn sẽ đứng im chịu trận.

Vốn hắn muốn giúp Lư Thủ Nghĩa một chút, nhưng cuối cùng lại không ra tay. Bởi vì hắn nghĩ đến Lư Thủ Nghĩa vượt qua muôn vàn khó khăn để tới nơi này, lại bình yên vô sợ trước khoảng thời gian nhập môn, hơn nữa còn đi qua Vấn Tâm Lộ, há lại là thư sinh tầm thường.

Vừa nãy tuy Lư Thủ Nghĩa thổ lộ một ít chuyện riêng, nhưng không nói đến trọng điểm.

Thẩm Luyện không hề động đậy, Lư Thủ Nghĩa thì tập tức phản ứng lại.

Hắn nhón mũi chân bay lên, bay cũng không cao lắm, cơn gió kia không khác gì vòi rồng, phần đầu sắc bén tựa như một mũi khoan lớn vô hình.

Quanh cơ thể Lư Thủ Nghĩa hình thành một tầng kình phong nhỏ bé, ấy vậy mà giúp cho hắn ổn định trên không trung, tạm thời thoát khỏi sức hút mặt đất.

Hơn nữa còn tránh được được mũi khoan gió kia, tựa như ve sầu rung cánh, trong chớp mắt đã đi tới một bên khác hành lang, mũi chân đá về phần đầu của Đạo giả trẻ tuổi.

Đạo giả trẻ tuổi gặp chuyện không kinh sợ, hai tay vẫn cứ khoanh trước ngực, hơi thoáng nghiêng đầu, khiến cho một đòn của Lư Thủ Nghĩa đánh hụt trong gang tấc.

Lư Thủ Nghĩa lại dùng một chân khác tiếp tục tấn công tới, hai đòn không trúng, thế của hắn đã dùng hết, cả người bổ nhào về phía Đạo giả trẻ tuổi.

Một chiêu bổ này rất đẹp mắt, hai đầu gối tấn công phần bụng, hai khuỷu tay gõ lên ngực, đồng thời ngón tay còn móc về phía yết hầu đối phương.

Đáng nói chính là một chiêu này trôi chảy tự nhiên, kình lực tinh xảo, tốc độ nhanh như chớp giật, rất khó phòng bị.

Lư Thủ Nghĩa không động thì thôi, vừa động đã khiến người ta kinh hãi.

Thẩm Luyện âm thầm thở dài, chênh lệch quá lớn.

Đợi đến khi hắn bao phủ toàn thân Đạo giả trẻ tuổi thì Đạo giả trẻ tuổi lại đột nhiên biến mất.

Chỉ còn lại mỗi mình Lư Thủ Nghĩa đang ôm lấy cây trụ nơi Đạo giả trẻ tuổi dựa vào trước đó, quá xấu hổ, hắn lập tức buông tay ra, đáp xuống đất, tuy vóc người hắn cao to nhưng cân bằng lại rất tốt, một chân đạp xuống đất, cũng không bị ngã chổng võ.

Lúc nãy một bổ kia thoạt nhìn đơn giản, nhưng lại có mùi vị phản phác quy chân.

Nhưng dù thế Đạo giả trẻ tuổi vẫn cứ dựa vào lang trụ đối diện, ha ha cười nói: "Bát Bộ Cản Thiền của Bạch Thạch đạo nhân có chút thú vị, nhưng Bạch Thạch đạo nhân thời thiếu niên từng dùng một chiêu này trực tiếp vồ giết một vị Vu tu luyện thành mình đồng da sắt ở Man tộc Tây Hoang, còn ngươi lúc này cũng chỉ có thể dùng nó để vồ trụ phá gỗ mà thôi."

Sắc mặt Lư Thủ Nghĩa chuyển đỏ, lúc nãy tuy hắn không dùng toàn lực, sợ tổn thương đối phương, nhưng rốt cuộc mình lại bị Đạo giả trẻ tuổi đùa giỡn, hiện tại dù cho đánh hết sức, kết quả cũng không có gì thay đổi.

Ngày trước hắn dùng một chiêu này không người nào ngăn cản được, với lại chiêu thức này là quyền thuật, cũng là khinh công, lúc đi thiên sơn vạn thủy hắn đều dựa vào nó để phòng thân, không ngờ tới khi vào Thanh Huyền, ngay cả góc áo người ta cũng không bắt được.

Bát Bộ Cản Thiền không phải chỉ nhào lộn tùy ý, trước khi dùng lực cần tập trung thần ý, khóa chặt kẻ địch mới tùy cơ mà động, vô cùng lợi hại.

Nhưng Đạo giả trẻ tuổi kia mê hoặc thần ý hắn, nên dù chiêu này có uy lực lớn hơn đi nữa cũng không tấn công được người ta.

Bát Bộ Cản Thiền này do chính tay đạo nhân hắn gặp trong khách sạn kia truyền lại, Thanh Huyền cũng nhờ đối phương chỉ điểm hắn mới tới được.

Lư Thủ Nghĩa nói: "Vị sư huynh này, chẳng qua ngươi do bước vào tu hành trước ta mà thôi, nếu như ta đến tuổi ngươi, chưa chắc sẽ kém hơn ngươi bao nhiêu."

Đạo giả trẻ tuổi ha ha cười nói: "Xuất Thần đã không dễ, Nhập Hóa lại gian nan, trung tín sự bất hiển, nãi hữu kiến nghi hoạn (1)."

Đạo ca ngân nga, Đạo giả trẻ tuổi đã biến mất nơi cuối hành lang.

Lư Thủ Nghĩa nhìn Thẩm Luyện dò hỏi: "Kẻ này nói gì thế nhỉ?"

Thẩm Luyện lắc lắc đầu, đột nhiên nhìn Tam Vấn đạo nhân chẳng biết xuất hiện ở bên cạnh lúc nào, nói: "Tam Vấn sư huynh, vị sư huynh lúc nãy là ai, hắn nói vậy là có ý gì?"

Lúc này Lư Thủ Nghĩa mới phát hiện ra Tam Vấn đạo nhân, đối phương đến đây im hơi lặng tiếng, hắn cơ hồ không cảm ứng được.

Thanh Huyền quả thật khắp nơi tàng long ngọa hổ, hắn không kềm được mà thoáng liếc nhìn Thẩm Luyện một chút, vị đồng môn bằng tuổi này, so với những kẻ thần bí trong Thanh Huyền kia cũng không thua kém chút nào.

"Dù chuyện này các ngươi không hỏi, đến thời điểm tự có người giải thích cho các ngươi, nếu đã hỏi rồi, ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết một chút."

Lúc nãy Trần sư đệ có nói đến Xuất Thần và Nhập Hóa, đó là hai cảnh giới trong tu hành.

Khi xưa pháp môn tu đạo có ngàn vạn, cảnh giới cũng không phải là ít, thậm chí còn không phân trước sau, về sau Đạo chủ truyền pháp, mới định ra cảnh giới tu hành cho Đạo môn chúng ta. Kể từ đó, thậm chí cả bên ngoài Đại Thiên, nơi sâu trong Tinh Hà, Tiên lưu tu hành thuộc Đạo môn ta đại khái tiếp tục sử dụng pháp cảnh mà Đạo chủ đã định ra.

Hành động này cũng được giới tu hành phổ biến cho mọi người biết, xưng là 'Một lời định vạn thế pháp'.

Trước khi đắc đạo Trường Sinh, đại thể có chín cảnh giới, chia ra làm: Dưỡng Khí, Thông Mạch, Khiếu Động, Uẩn Hồn, Xuất Thần, Nhập Hóa, Hoàn Đan, Bộ Hư, Phá Vọng.

Sau khi Phá Vọng thì có thể xưng là Tiên, trường sinh bất tử.

Trần sư đệ tên thật là Trung Tín, hiệu là Kiếm Mi, bái vào sơn môn năm mươi năm trước, khi đó hắn chẳng có chút cơ sở tu hành nào, nhưng ba năm đã vượt qua năm cảnh giới tiến thẳng lên Xuất Thần, mười năm lên Nhập Hóa, những năm gần đây tu luyện 'Vô Hình Kiếm Quyết', cách cảnh giới Hoàn Đan âm thần ôm khí chỉ vỏn vẹn nửa bước.

Bất cứ lúc nào cũng có thể 'Hoàn Đan cửu chuyển', bước lên con đường vấn đỉnh trường sinh chân chính.

Lúc trước Trần Kiếm Mi chỉ muốn trêu chọc các ngươi một chút thôi, nếu như nghiêm túc, sợ là ta cũng không ngăn được.

Chưởng môn đã gần kề Thiên Nhân, lại chấp chưởng Thiên Địa Giám, mơ hồ có thể nhìn thấy tương lai, từng phê bình hắn một câu:

Nửa đời tu hành không ai biết, một khi đúng pháp thiên hạ kinh.

Vì thế sư trưởng trong tông môn đều đang đợi hắn bước lên Hoàn Đan, hạ sơn hành tẩu để chấn chỉnh lại uy danh của Thanh Huyền.

Chẳng qua hắn Nhập Hóa bốn mươi năm vẫn chậm chạp không thể Hoàn Đan, trong núi có lời đàm tiếu, bảo hắn là hoa nở sớm tàn, phụ lòng chưởng môn ưu ái, mấy lời đó có lẽ đã truyền vào tai hắn.

Cũng bởi vì vậy, vừa nãy Lư sư đệ hơi nói kích, hắn mới lập tức động thủ với Lư sư đệ.

Bằng không dùng đạo tính của hắn, sao lại sẽ tùy tiện nổi nóng làm bậy, chẳng qua do kẹt ở cửa ải quá lâu, nhất thời khó tự kềm chế.

-----oo0oo-----

Chú thích:

(1) Trung tín sự bất hiển, nãi hữu kiến nghi hoạn: làm chuyện trung tín không được vẻ vang, còn phải chịu sự nghi ngờ.