56. Loạn yêu trên sông và giao 32

56

Đêm, đèn đuốc sáng trưng, một nửa khu dân cư đã chím vào bóng đêm yên tĩnh, cùng đợi thành phố này ngủ say.

Một chú cẩu độc thân khác – Nhan Trăn, cùng mẹ yêu dấu của cậu đang đứng trên tầng thượng của tiểu khu.

“Kết giới này, con chứ thấy không bền kiểu gì ấy?” Nhan Trăn không yên tâm. “Thật sự sẽ không bị phát hiện sao?”

“Ừ, yên tâm đi, còn nếu bị yêu quái phát hiện, đó chính là lúc để con báo hiếu, lúc đó mẹ sẽ ném con đi, rồi tự mình thoát thân.”

Nhan Trăn: “Con có phải con ruột của mẹ không thế?”

“Xuỵt, hắn xuất hiện.”

Nhan Trăn lập tức bò qua, nhìn tình hình trong nhà cha ruột mình, cửa sổ vẫn sáng đèn, cũng theo lời mẹ cậu dặn dò, dán bùa lên đó.

Kỳ thực trên lá bùa kia chỉ vẽ thuật thanh tâm thông thường, không thể trừ ma, tác dụng duy nhất để lão cha của cậu thành thật chút.

“Nếu cái thứ kia tới vì Hạng Ngọc Loan, vậy tám phần là do túi thơm.”

Nhan Trăn vẫn trông chừng chỗ kia, nhưng chẳng thấy gì hết. “Do túi thơm?”

“Ừm, nhưng xem ra lão không nghĩ tới điều này.”

Nhan Trăn: “Vậy bảo ổng ném túi thơm đi là được mà?” Thế không phải rất đơn giản sao? Hoặc là trả túi thơm cho thứ kia, có khi còn rớt được trang bị đặc biệt gì đó?

“Ném đi thì sao dẫn dụ hắn cắn câu được?” Nhan Vận Lam vẫn tinh ranh như mọi khi, “Còn nữa, nhìn bộ dạng sợ mất mật của lão, thật quá sảng khoái, mẹ còn muốn lão bị doạ thêm mấy ngày nữa cơ.”

Giọng điệu hả hê này của bà thực sự không ngăn nổi, Nhan Trăn nói: “Mẹ kiềm chế chút.”

Người đàn ông nằm trong nhà, mà cái thứ âm hồn bất tán kia hiện đang lo lắng đi đi đi lại xung quanh.

“Đến… Mang đi… Không thể mang đi…” Hắn như con kiến trên chảo nóng, điên cuồng không có mục đích, miệng nhả ra từng từ đứt quãng, “Không…”

Những nơi hắn đi qua, các lá bùa đều bốc cháy thành bột đen xì rơi xuống đất. Hắn có chút oán độc, lại có chút khinh bỉ nhìn các lá bùa: “Đều phải chết… Đạo sĩ, đều phải chết.”

Đột nhiên, hắn tới trước giường, nhìn chăm chăm người đàn ông trên đó, ánh mắt vừa hận vừa bi, há miệng lộ ra hai cái răng nanh.

“A a a a a ——” Một tiếng kêu thảm thiết xé rách chân trời, Nhan Trăn vốn đang buồn ngủ, tựa vào rào chắn sụp mí mắt. Tiếng kêu này còn có tác dụng hơn chén trà lúc chiều, thoắt cái đã khiến cậu tỉnh táo lại.

Cậu nhấc lên tâm phòng bị. “Đây là?”

“Đến rồi.”

Nhan Vận Lam đột nhiên thu kết giới, lộ diện. Nhan Trăn nhìn thấy cửa sổ nhà cha ruột mình tầng tầng khí đen, là thứ người thường không thể thấy… Quả nhiên là quỷ.

“Lúc sáng mẹ có để lại một trận pháp nhỏ trong nhà lão.” Nhan Vận Lam nở nụ cười, “Lá bùa là để che mắt, khiến hắn xem chúng ta chỉ là hai tên đạo sĩ gà mờ.”

Nhan Trăn thấy ma vật kia đã phát hiện tung tích của họ, đang phi tới đây, thành thực nói: “Con thực sự gà mờ mà mẹ?!”

Mẹ cậu lẩm bẩm trong miệng, trước người liền xuất hiện một lớp chắn, ma vật bị kích thích nên thế tới hung hăng, mặt mũi dữ tợn đâm phải, tấm chắn liền hoá thành cái lưới, quấn hắn thật chặt.

“Giao cho con đó.” Nhan Vận Lam đẩy Nhan Trăn tới, “Áp dụng những gì mẹ đã dạy con, dùng được.”

Nhan Trăn sốt sắng nói: “Thế hoá ra câu ném con ra là thật chứ không phải đùa thôi à?”

Nhan Vận Lam cười to: “Mẹ con có bảo là nói đùa đâu!”

Ma vật nhìn thấy cậu, như con báo nhìn thấy miếng thịt ngon, phát ra âm thanh tham lam, thân thể phồng to gấp đôi, muốn phá tấm chắn phi tới đợp cậu. Mà tấm chắn như có mắt, hắn tránh đến đâu thì dài tới đó, nói chung là không để hắn như ý.

“A a a!”

Nhan Trăn đã từng trải qua chuyện Uông Dịch và Ly Diễm, tình huống này với cậu chỉ là việc nhỏ, trong đầu nhanh chóng lập kế, cậu hô lên: “Này, ngươi muốn ăn ta sao?”

Ma vật ngọ nguậy thân thể to lớn, giương nanh múa vuốt, căm tức nhìn cậu.

“Vậy ta mời ngươi…” Nhan Trăn đảo con ngươi, dùng ánh mắt ra hiệu cho Nhan Vận Lam, tấm chắn liền biến mất, để lại Nhan Trăn đối mặt với ma vật.

“Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, tương sinh tương khắc.” Nhan Trăn đưa tay làm pháp quyết, đôi mắt trợn trừng, “Vậy hãy để ngươi nếm thử mùi vị của hoả!”

Minh Hỏa quyết giống như một con rồng lửa lao ra, thoáng cái liền bao quanh ma vật. Kẻ sau kinh hoảng muốn lùi bước, tấm chắn đã biến mất lại bỗng dưng xuất hiện, chặn lại đường thoát của hắn.

Nhan Trăn nhìn ma vật bị tấm chắn trói chặt, không dám tin nói: “Không thể nào?”

Đơn giản như vậy?

Cậu còn tưởng phải ác chiến đến sau nửa đêm, có khi còn bị thương chút chút mới thu phục được chứ.

“Nếu nguy hiểm như vậy, mẹ sẽ không đưa con tới.” Nhan Vận Lam thu ma vật. “Đi, xem xem chân thân của thứ này.”

Vì ma khí đã bị áp chế, thân thể vốn ma hoá trở lại bình thường, rõ ràng là một thanh niên tuấn tú.

“Thú vị…” Nhan Vận Lam ôm cánh tay, “Đúng là thú vị.”

Nhan Trăn vừa định hỏi thú vị chỗ nào, bỗng nhiên từ đâu hiện ra một cái bóng đen, giãy dụa muốn chạy trốn. Nhan Trăn tay nhanh mắt lẹ, vung ra Trấn Ma phù, bóng đen dính bùa chú, “Kiyaa” một tiếng, hóa thành máu loãng.

Nhan Trăn: “…”

Còn “Kiyaa”, ma vật bây giờ sao đều không đứng đắn thế.

“Đáng tiếc.” Nhan Vận Lam thấp giọng thở dài, “Không biết là bị thứ gì khống chế.”

Nhan Trăn nói: “Khống chế?”

“Ừm.” Nhan Vận Lam giải trừ tấm chắn, thanh niên từ từ ngã xuống đất. “Đây là một thụ yêu, thoạt nhìn thì nhiều lắm khoảng năm, sáu trăm đến tuổi, xem chừng cũng chẳng là đại yêu gì, ma vật này chọn lầm người.”

Thụ yêu.

Nhan Trăn nhớ tới giấc mơ trên máy bay kia, dưới một tán cây, một nam tử đứng lặng ở đó.

Ta chờ ngươi trở lại. Ta tìm được ngươi.

Hắn đang đợi ai? Lại đang tìm ai?

“Vác hắn,” Nhan Vận Lam vỗ vỗ vai cậu, “Đi gặp lão cha ruột không lương tâm của con thôi.”

Nhan Trăn mới phát hiện ngoài đạo kết giới trước đó còn có một kết giới khác, bọc lấy toà nhà họ đang đứng. Ngoại trừ bị tiếng kêu thảm như có như không lúc đầu quấy nhiễu, mọi người lại tiếp tục say giấc, gió êm biển lặng, như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Nhan Trăn nhìn thanh niên dưới chân, chiều cao xấp xỉ cậu, trọng lượng đương nhiên không nhẹ.

“Cõng qua ạ?”

“Không thì dùng chân đá qua?” Nhan Vận Lam nóng lòng muốn thử.

“…” Nhan Trăn bắt đầu đồng tình yêu quái này. “Để con cõng.”

Tốn sức chín trâu hai hổ, Nhan Trăn nửa tha nửa ôm đưa người xuống tầng, lại nửa tha nửa ôm đưa người đi một đoạn, vào thang máy, dựa vào tường thở hồng hộc.

“Trăn Trăn của chúng ta lớn rồi.” Nhan Vận Lam vui mừng nói, “Người đàn ông đỉnh thiên lập địa của Nhan gia chúng ta.”

Nhan Trăn: “Không thấy vui gì hết á, cảm ơn.”

Khắp nơi trong phòng đều bừa bộn, đặc biệt là phòng ngủ, hẳn là bị trận pháp đầu tiên đánh bị thương, sau đó mất đi thần trí, tự nhiên cũng dễ dàng bị đối phó.

Người đàn ông ngồi trên giường, thẫn thờ nhìn họ đi vào, còn cả cái người đang được Nhan Trăn cõng.

“Chuyện này…”

Nhan Vận Lam nói: “Xử lý xong, là yêu quái, bị chúng tôi trấn giữ rồi, hiện tại không tỉnh ngay được.”

Bà ngáp một cái: “Bận hơn nửa đêm, bà cô đây mệt rồi, mượn ghế sô pha nhà anh nghỉ tạm một đêm.”

Trong mắt người đàn ông vẫn còn hoài nghi, ngoài miệng lại tràn đầy cảm kích: “Khổ cho em rồi, Vận Lam.”

Nhan Vận Lam: “Không khổ, gửi tiền vào số tài khoản của tôi là được, hoặc là chuyển qua WeChat? Mà thôi, tôi không muốn thêm bạn bè anh.”

“…”

Nhan Trăn không nghe nổi nữa: “Đều ngủ đi, mẹ đừng nói nữa. Ba, đã không sao rồi.”

Người đàn ông nói vậy mình an tâm rồi, nhưng đêm hôm đó, cả ba người đều khó ngủ.

Nhan Trăn nằm cùng Nhan Vận Lam trên sô pha lớn. Đã qua nhiều năm, Nhan Trăn không thường ỷ lại vào mẹ như vậy, không khỏi dịch gần thêm chút.

“Sao thế?”

“Mẹ chưa ngủ sao?”

“Nào dám ngủ, nhỡ đâu hắn tỉnh, cũng đâu phải yêu quái tốt lành gì, gây chuyện thì sao.” Nhan Vận Lam nói, “Mẹ a, đang suy nghĩ một số chuyện lúc trẻ.”

Năm đó sao bà lại coi trọng lão chứ?

Rất nhiều phụ nữ gặp lại người cũ đều suy nghĩ một vấn đề, dù chẳng còn giá trị gì, nhưng vẫn hồi tưởng lại thanh xuân ngày trước.

“Nhiều năm rồi, trừ tuổi ra, lão chả tiến bộ xíu nào.” Nhan Vận Lam nói, “Còn càng ngày càng già, càng ngày càng xấu, chút hình ảnh năm xưa giữ trong lòng cũng mất, có lẽ mẹ không nên tới.”

Nhan Trăn ôm lấy vai bà, muốn cho bà chút an ủi. Nhan Vận Lam vuốt tóc cậu, nhẹ giọng nói: “Ngày mai con nhớ báo việc này cho liên minh, để bọn họ điều có, có thể còn có những thứ khác đang làm loạn.”

Nhan Trăn gật đầu: “Vâng.”

Đêm qua bình minh lên, hai mẹ con mới dần dần ngủ.

Mà trong một góc phòng khác, thụ yêu vốn đang ngủ mê man, giật giật ngón tay.