Ở ngay trước cửa hoàng cung, nhị điện hạ một thân áo trắng, đứng ở đó.

Dân chúng vây xem cực kì đông.

Họ không dám hô hào lớn tiếng nhưng lại xì xầm to nhỏ.

Tới giờ, liền có một quan viên thân mặc triều phục đỏ, cầm một cây roi dài.

" Nhị điện hạ, xin thứ lỗi cho hạ thần "

Vừa dứt lời, ông ta đã vào thế mà quất thật mạnh vào lưng Liêm Phó.

Tiếng roi vun vút cứ vang vọng khắp mọi nơi.

Liêm Phó bị quất vào lưng tới mức mau me be bét.

Miệng hộc máu tươi, mặt thì trắng xanh.

Cứ mỗi lần hắn sắp ngã khụy xuống thì liền có người lại đỡ lên, cho hắn đứng vững.

Đợi 50 roi thi hành xong thì hắn đã ngất lịm đi.

Bộ đồ trắng ban đầu đã nhuộm đỏ, lưng bị đánh tới mức lấp ló xương trắng.

Dân chúng không một ai xót thương cho hắn ta.

Dù sao hắn hoang *** vô độ, ức hiếp dân nữ đã thành tiếng.

Có người bị hắn làm nhục xong liền tự sát.

Nhưng lúc đó hắn lại không phải chịu bất cứ trách phạt nào.

Giờ đây thì ai cũng nói ông trời có mắt.

Ái Linh mang mạng che, ngồi trên lầu cao mà mỉm cười.

Đây cùng lắm cũng chỉ là khởi đầu thôi.

Cô phải khiến hắn thân bại danh liệt, người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Tới lúc đó mới bù đắp được nổi oán hận của cả cửu tộc nguyên chủ.

Ái Linh quay về phủ, ba ngày qua đi.

Vết thương trên trán đã khỏi dần.

Cô nói về việc muốn lên chùa một khoảng thời gian để yên tĩnh.

Ông bà Trần chỉ đành đồng ý, họ nghĩ con gái họ chịu phải đả kích.

Lên chùa tĩnh tâm lại cũng là việc tốt.

5 ngày sau- Ái Linh chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ.

Ông bà Trần cùng hai người anh trai đều khóc hết nước mắt khi ra tiễn cô.

[....] nghi hoặc

" Ký chủ, cô đây là muốn làm gì "

Ái Linh ngồi trên xe, thân mình liên tục lắc lư.

Mặc dù trong xe đã đốt hương nhưng cô vẫn khó chịu trong người.

" Nghe nói chùa ở Cố Linh, có một vị sư thầy.

Y thuật cao minh giống như hoa đà tái thế.

Nhưng gặp được vị sư thầy đó hay không lại là tùy duyên "

[....] dường như hiểu ra

" Ký chủ, đây là muốn...."

Ái Linh gật gật đầu, hệ thống hiếm hoi đoán trúng được ý cô.

Khiến cho tâm tình cô cực kì vui vẻ.

Theo kí ức nguyên chủ thì đáng lẽ nàng phải gả cho thái tử làm vương phi.

Luận xuất thân hay gia thế thì nguyên chủ chính là trợ lực thích hợp nhất.

Nguyên chủ làm Hoàng hậu thì sẽ giúp cũng cố quyền lực của thái tử.

Mà vị thái tử này, tài hoa xuất chúng.

Thơ văn, lễ nghĩa, trị quốc.

Hay thậm trí là bắn cung, cưỡi ngựa, võ thuật đều hơn ra sao thì vị trí đế vương cũng sẽ thuộc về hắn.

Nhưng không hiểu vì lý do gì, vào năm hắn 22 tuổi.

Tức là 1 năm sau khi nguyên chủ gả cho Liêm Phó, liền đột ngột qua đời.

Về sau, nguyên chủ liền biết thái tử bị một căn bệnh lạ từ nhỏ.

Nhưng vì hắn tài giỏi nên vẫn được giữ chức vị thái tử.

Liêm Phó nhân cơ hội đó, liền hạ độc khiến cho bệnh tình của thái tử chuyển biến xấu.

Mà vị sư thầy ở chùa Cố Linh có thể chữa căn bệnh kia.

Chỉ là tới lúc thái tử điều người tới thì vị sư thầy kia đã bị giết rồi.

Vị thái tử này chỉ có thể chết một cách tức tưởi.

Ái Linh đi ròng rã 1 tháng trời, cuối cùng cũng tới được chùa Cố Linh.

Cô đi vào chùa, trình bày sự tình cho sư trụ trì.

Trụ trì đương nhiên sẽ không khước từ.

Ông sắp xếp cho Ái Linh một gian viện khá hẻo cô là nữ tử, trong chùa thì chỉ toàn nam nhân.

Sư thầy tất nhiên không có ý đồ nhưng miệng lưỡi thế gian thì vẫn phải phòng.

Ái Linh ở đây liên tục thăm dò xem vị sư thầy kia ở đâu.

Nhưng tất cả các sư trong chùa đều chỉ nói.

Vị sư kia rất ít khi gặp được, họ chỉ biết trong 1 tháng.

Thì vị đó sẽ xuất hiện 2 lần ở chùa, còn vào khi nào thì không ai biết.

Ái Linh ở chùa đợi ròng rã 3 tháng trời nhưng lần nào cũng không gặp được.

Nhiều lúc tưởng có thể bắt gặp được rồi thì lại vụt mất.

Chờ đến lúc Ái Linh thật sự kiên trì không nổi nữa, định thay đổi kế hoạch.

Thì ngày đó, cô đang trốn nô bộc.

Nhàn nhã mã cầm quả táo gặm ở dưới gốc cây tre.

Một vị sư thầy đang gánh nước nhàn nhã đi trên con đường mòn vụt qua trước mặt cô.

Ái Linh không quá quan tâm, vẫn tiếp tục gặm táo của mình.

harry potter fanfic

Chợt cô nhớ, giờ này các sư thầy đã gánh nước xong rồi chứ.

Vả lại bây giờ là giờ ăn trưa, mà sao sư thầy đó mặt mũi lạ dữ vậy.

Ái Linh ngộ ra gì đó, cô lập tức nhanh chân chạy theo.

Thấy người đi trước mặt càng đi càng nhanh liền hô to

"Này, vị sư phía trước ơi....chờ ta với....chờ ta"

Khi tưởng sắp túm được góc áo của vị sư kia thì lại vụt mất.

Mọi việc cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Sau một lúc cô liền hiểu được là sự việc không đúng

Ái Linh giả bộ vấp té, cô la lên

" Á, đau...đau quá....sư thầy ơi mau đỡ ta dậy "

Vị sư đó bất giác quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ thì Ái Linh đã nhảy tới.

Hai người một nam một nữ, thân thể kề sát.

Ái Linh nằm đè lên vị sư trước mắt, thấy vành tai vị sư thầy đỏ lên.

Cô liền ý thức được mà đứng dậy.

Sau một khoảng ngại ngùng, vị sư kia liền cất tiếng nói

" Mọi việc không thể cưỡng cầu, hà cớ chi mà phải làm khổ mình "

Ái Linh mỉm cười mà chấp tay cung kính

" Con nghe về y thuật của thầy, nên mới mạo muội tới đây, xin thầy cứu mạng "

Vị sư kia nãy giờ chấp tay quay mặt đi, lúc này lại quay lại đối diện với cô.

Sư thầy đó định lên tiếng khước từ nhưng khi nhìn rõ Ái Linh.

Khuôn mặt không gợn sóng liền hơi kinh ngạc

" Cô nương.....hai linh hồn trong một cơ thể "

Ái Linh như vậy liền trấn kinh, cô á khẩu không biết nói gì.

[....] cũng khó hiểu

" Hắn....sao lại biết ".