Chương 88_Ngoại truyện: Tỏi Nhuyễn nhỏ 2

Thẩm Dung Dung chọn hết một lượt trong danh sách bạn bè, bất lực phát hiện thật sự không có đối tượng thích hợp để tổ đội.

Lời nói của tên quỷ đáng ghét kia lúc tan học đột nhiên nhảy ra trong đầu, cô do dự, dám tìm cô tổ đội đánh thi đấu, lẽ nào kỹ thuật của cậu ta thật sự rất tốt sao?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hay là gọi điện hỏi xem?

….Cô mới không thèm, cô tuyệt đối không chủ động hỏi, quá mất mặt.

Đi tiệm cafe internet của mẹ xem sao, nói không chừng lại gặp được bạn nhỏ có kỹ thuật tốt.

Thẩm Dung Dung đang định gọi điện cho chú tài xế, đuôi mắt quét qua khuôn viên, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cô nhóc dừng lại một chút, lập tức mở cửa chạy ra.

Trần Gia đã đứng trước cổng nhà Thẩm Gia khá lâu, lúc này thời tiết đã có chút nóng, trên trán cậu rịn ra một tầng mồ hôi, nhìn thấy Thẩm Dung Dung, mắt cậu sáng lên, lập tức lại ảm đạm trở lại.

Cô gái nhỏ chạy đến cổng lớn, cách cánh cổng sắt lớn không khách khí nói: “Này, đồ lừa đảo, cậu dám theo dõi tôi!”

Trần Gia: “....Tớ không có.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Vậy làm sao cậu biết địa chỉ nhà tôi?”

“.......”

Cậu không nói gì.

“Mau thành thật trả lời, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát để chú cảnh sát đến bắt cậu!”

Trần Gia nhìn cô, gương mặt nhỏ nhịn đến đỏ au: “Trước đây tớ cũng ở đây, từng gặp cậu.”

Hả?

Thẩm Dung Dung ngây người trong chốc lát, tiếp đến nghi ngờ nhìn cậu.

Sao cô không nhớ nhà ai ở bên cạnh có con trên là Trần Gia?

Nhưng không cần biết cô hỏi như thế nào, Trần Gia sống chết không chịu mở miệng.

Thẩm Dung Dung biết Trần Gia không phải người xấu, lại không thể thật sự báo cảnh sát, vừa rồi cô chỉ là dọa cậu, đành nói: “Vậy cậu đến tìm tôi có chuyện gì?”

Thiếu niên cúi đầu, ánh mắt kiên định: “Tớ muốn tổ đội với cậu, kỹ thuật của tớ không đến nỗi nào, nếu cậu không tin chúng ta có thể đánh một trận trước thử xem sao.”

Thẩm Dung Dung có chút không hiểu được sự kiên trì của cậu: “Tại sao? Tôi không muốn tổ đội với tên lừa đảo, cậu không thể đi tìm người khác à?”

“Kỹ thuật của cậu tốt, tớ muốn thắng.” Cậu dừng lại một chút, nói tiếp: “Tớ cần tiền.”

Cô gái nhỏ đầu tiên là được nịnh nọt có chút vui vẻ, sau đó lại bị ánh mắt của thiếu niên làm cô hơi sửng sốt.

Cô lớn lên trong một gia đình như thế này, hồi học tiểu học còn là trường quý tộc, bạn bè xung quanh cũng chưa bao giờ thiếu tiền tiêu, thật sự không hiểu nổi tâm thái ‘cần tiền là như thế nào.

Cô hỏi Trần Gia cần tiền làm gì, thiếu niên lại không nói nữa.

Thẩm Dung Dung quay người liền bỏ đi.

“Tỏi Nhuyễn nhỏ!”

Tiếng gọi phía sau gấp gáp.

Thẩm Dung Dung xoay người, nhìn thiếu niên đang nắm lấy song sắt cổng hung hăng nói: “Ai cho phép cậu gọi tên cúng cơm của tôi?”

Thiếu niên đỏ mặt không nói, cặp đồng tử đen nhánh dâng lên một lớp sương mù, nhìn khiến lòng cô buồn bực.

Lại nữa rồi lại nữa rồi.

Lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.

Giống như cô đã làm sai chuyện gì có lỗi với cậu ta vậy.

Thẩm Dung Dung nhìn cậu một lúc, trầm mặt đi đến nhập mật mã mở cổng sắt lớn, lạnh lùng nói: “Vào đi, cho tôi xem kỹ thuật của cậu trước.”

Khóe miệng Trần Gia ngập ngừng cười một cái, sương mù trong mắt rút đi, đi theo sau cô bước vào cổng nhà Thẩm gia.

Vào khoảnh khắc cửa lớn bị đóng lại như cũ, không khí có chút ngượng nghịu, hai bạn nhỏ mười hai mười ba tuổi không ai phát hiện, sân cỏ bên cạnh có thêm một quả bóng.

Thẩm Dung Dung mở cửa: “Thay dép, nhà tôi không có dép đi trong nhà cỡ nhỏ dành cho con trai, cậu chỉ có thể đi dép của tôi….”

Nói được một nửa đột nhiên mắc lại, trên giá để dép sao lại không có dép nhỏ của cô đâu nữa?!

Rõ ràng vừa rồi cô đi ra còn để một đôi trước cửa mà!

Một giây sau, chuyện khiến người ta kinh ngạc hơn đã xảy ra.

Trong phòng khách vậy mà lại có một anh trai mười sáu mười bảy tuổi ngồi lười biếng trên sô pha, gương mặt tinh tế, nghe thấy tiếng động lười nhác quay đầu lại nhìn, giống như một con mèo Ba Tư tôn quý lười biếng.

Ba người, sáu con mắt, lập tức nhìn thẳng vào nhau trong không trung.

“Anh là ai, sao lại ở trong nhà em?”

“Nhóc là ai, sao lại ở trong nhà anh?”

Thẩm Dung Dung và ‘anh trai’ mở miệng cùng một lúc, đến nói cũng cũng nói giống nhau.

Nói xong, biểu tình của người nào người nấy đều như gặp phải ma.

Trần Gia nhìn cái này, lại nhìn cái kia, nhỏ giọng nói: “Tỏi Nhuyễn nhỏ, hình như anh ta không phải ăn trộm.”

Nói bằng thừa, có tên trộm nào lại nửa ngồi nửa nằm trên sô pha xem ti vi không?

Nghe thấy ba chữ ‘Tỏi Nhuyễn nhỏ, trên mặt anh trai xẹt qua một tia ý vị sâu xa, anh đột nhiên bật cười, tay đỡ trán, tự lẩm bẩm một mình: “Còn có loại chuyện này thật.”

Thẩm Dung Dung không nghe thấy anh nói cái gì, lại hỏi một câu: “Anh gì ơi, sao anh lại chạy đến nhà em vậy?”

Anh trai nằm duỗi tứ chi, lười biếng nhìn cô một cái, nói: “Em nhìn kỹ lại xem, đây rốt cuộc có phải nhà em không?”

Thẩm Dung Dung sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bốn phía, trong mắt dần dần nhuộm lên sự kinh ngạc và nghi ngờ.

Dép đi trong nhà màu hồng của cô, chiếc ô nhỏ, đồ chơi, bóng rổ cho trẻ con...vân vân mây mây, toàn bộ đều không thấy nữa, mà thay vào đó là giày thể thao nam, bóng rổ bản tiêu chuẩn, nỏ, còn có máy chơi game cô muốn mua từ lâu nhưng bà nội không đồng ý!

Đây rõ ràng là nhà cô, nhưng lại không phải là nhà cô.

Cả người cô đều đần ra.

Trần Gia cũng ý thức được không đúng, bước lên một bước nắm tay Thẩm Dung Dung, nhỏ giọng an ủi cô: “Tỏi Nhuyễn nhỏ, đừng sợ, tớ ở bên cậu.”

Thẩm Dung Dung nắm chặt tay cậu theo bản năng.

Vẫn may, vẫn may, có Trần Gia ở cùng cô.

Ánh mắt của anh trai từ gương mặt trắng bệch của Thẩm Dung Dung chuyển sang cánh tay đang nắm chặt của hai người, lại nhìn đến gương mặt của nam sinh nhỏ rõ ràng đang căng thẳng nhưng vẫn cố gắng duy trì sự trấn định, quyết định không doạ hai đứa nhóc này nữa.

Anh vẫy vẫy tay, hỏi: “Tỏi Nhuyễn nhỏ đúng không? Bố là Thẩm Vân, mẹ là Khương Mạt?”

Thẩm Dung Dung tái mặt, chầm chậm gật đầu, còn không quên hỏi: “Anh là ai?”

“Anh á….không biết em đã từng nghe qua Rau Thơm chưa?”

Thẩm Dung Dung đương nhiên đã từng nghe qua, bố nói nếu như cô là con trai thì sẽ gọi là Rau Thơm, con gái thì gọi là Tỏi Nhuyễn.

Cô còn từng chán nản càu nhàu, rõ ràng Rau Thơm phù hợp với con gái hơn!

Cô thích ăn rau thơm, không phải rất thích ăn tỏi nhuyễn!

Cô biết ‘anh trai’ hỏi không phải chỉ đơn thuần là rau thơm, căng mặt nói: “Nếu mẹ sinh em trai cho em thì em trai sẽ tên là Rau Thơm.”

Anh đột nhiên bật cười: “Vậy tình cảm tốt, ‘em trai cho em gặp mặt trước rồi.”

Anh đứng dậy, đi đến trước mặt hai đứa nhóc, khom lưng, đôi mắt đào hoa kinh diễm cong lên: “Bố của anh cũng là Thẩm Vân, mẹ cũng là Khương Mạt, anh tên là Thẩm Tương.”

Một cánh tay giơ lên trước mặt cô: “Tỏi Nhuyễn nhỏ, chào mừng em đến thế giới song song.”

Không biết có phải năng lực tiếp nhận của trẻ nhỏ đều mạnh hay không, mười phút sau, Thẩm Dung Dung và Trần Gia liền bình tĩnh lại, ngồi trên sô pha bắt đầu nói chuyện với anh trai Thẩm Tương.

Thẩm Dung Dung hỏi: “Bố mẹ ở thế giới này đâu?”

Thẩm Tương gọt hoa quả cho hai bạn nhỏ, dựa vào tay vịn sô pha như người không xương: “Còn đi đâu được, trải qua thế giới chỉ có hai người chứ còn đi đâu nữa.”

Đưa mắt nhìn ‘em gái ruột: “Anh trai là đứa trẻ không ai muốn.”

Thẩm Dung Dung vừa nhìn, tia khoảng cách cuối cùng còn sót lại cũng biến mất, giống như tìm được tri âm, gương mặt nhỏ nhăn lại tố cáo cặp vợ chồng không có trách nhiệm: “Ở thế giới của em bố mẹ cũng đi hưởng thế giới chỉ có hai người rồi, em còn nhỏ như thế này mà đã vứt em ở nhà một mình.”

Thẩm Tương đút cho cô một quả dâu tây, thuận tay xoa đầu cô, cười: “Vì thế Tỏi Nhuyễn nhỏ liền đến tìm anh trai chơi đúng không.”

Thẩm Dung Dung từ nhỏ đã là chị đại, trước giờ chưa từng có người con trai nào đối xử với cô như vậy, gương mặt cô hơi đỏ lên, có chút ngại ngùng, nhưng lại cảm thấy anh trai xoa đầu mình cảm giác rất dễ chịu, cảm giác có chút giống bố, nhưng lại có chút không giống.

Cô hỏi: “Vậy em còn có thể quay lại không?”

Thẩm Tương: “Có lẽ là được, bố em từng đến thế giới này, bố anh cũng từng đến thế giới kia của em.”

“Hả?” Thẩm Dung Dung há to miệng: “Bọn họ đều chưa từng nói với em.”

Thẩm Tương: “Anh cũng là năm mười lăm tuổi mới biết.”

Nói xong anh nhìn sang Trần Gia như đang suy tư gì đó ngồi ở bên cạnh, cười: “Chà chà, Tỏi Nhuyễn nhỏ, mạnh hơn anh trai đấy nhỉ, anh trai đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái kìa.”

Câu này vừa nói ra, Thẩm Dung Dung vẫn chưa kịp phản ứng lại là ý gì, gương mặt của Trần Gia đã lập tức đỏ au.

“Không...không phải, bọn em không phải là kiểu quan hệ đó.”

Nam sinh nhỏ chân tay luống cuống.

Thẩm Dung Dung cũng phản ứng lại, tức giận nhìn anh trai, hùng hồn nói: “Bọn em không thân.”

Trần Gia nhìn cô, gương mặt đỏ au dần dần tan đi.

Thẩm Tương kéo dài giọng: “Ồ~ Không thân mà còn nhân lúc bố mẹ không ở nhà đưa về nhà?”

Thẩm Dung Dung: “Bọn em muốn tổ đội đánh thi đấu, em để cậu ta đến thử trình độ đến đâu.”

“Thi đấu? Kỷ niệm hai mươi năm thành lập S&M?” Thẩm Tương lập tức phản ứng lại.

Thẩm Dung Dung gật đầu liên tục: “Anh, thế giới này cũng có sao?”

Thẩm Tương cười hừ một tiếng: “Đương nhiên.”

Anh đứng dậy, ngoắc ngón tay về phía hai người: “Đến đây, để anh xem trình độ của hai đứa thế nào.”

Thẩm Tương đưa hai người vào phòng chơi game của mình.

Đẩy cửa ra, Thẩm Dung Dung lập tức nhìn thấy máy hiển thị do ba khối màn hình ghép thành trên bàn học, bên dưới là CPU nửa đen nửa trong suốt, vừa khởi động, đèn neon chạy nhanh theo dòng nước lạnh, vô cùng cool ngầu.

Thẩm Tương dựa vào khung cửa: “Ai dùng máy tính bàn?”

“Em em em!” Thẩm Dung Dung giơ tay.

Bộ máy tính này quá ảo rồi đi, còn ngầu hơn cái của mẹ cô!

Trần Gia đương nhiên không thể giành với cô, dùng notebook ở bên cạnh.

Hai người lần đầu tiên tổ đội, thêm bạn bè trước, Thẩm Dung Dung dùng tài khoản cũ của mình, tài khoản của Trần Gia hình như là mới đăng ký.

Hai người đánh thi đấu cặp.

Thi đấu chính thức của S&M vẫn chưa chính thức bắt đầu, đối thủ hiện tại vẫn là phối ngẫu nhiên.

Trận đấu vừa bắt đầu, Trần Gia tung chiêu xông lên trước, ngón tay thon dài bay nhảy trên bàn phím, tay giơ lên đao rơi xuống, giết chết đối thủ đầu tiên.

Động tác vô cùng đẹp mắt.

Thẩm Dung Dung có chút bất ngờ, cô không ngờ kĩ thuật của Trần Gia lạ tốt như vậy, tốt hơn tất cả những người cùng tuổi mà cô từng gặp qua.

Tên địch còn lại xông về phía cô, cô vội thu lại thần trí tập chung giết địch, không thể để đến chơi game cũng bị Trần Gia đè bên dưới.

Thẩm Dung Dung và Trần Gia đang hưng phấn tắm máu trong trận chiến, Thẩm Tương ngồi trên ghế ở bên cạnh, bên cạnh tay đặt một đĩa cherry, vừa nhìn vừa lúc ăn lúc không, dáng vẻ lười biếng nhưng con mèo già đang nằm phơi nắng.

Một trận kết thúc, Thẩm Dung Dung thắng đẹp, số người giết được nhiều hơn Trần Gia mấy người liền.

Cô quay đầu, dương dương tự đắc nhìn Thẩm Tương, đợi được khen ngợi.

Trên môi Thẩm Tương dính nước từ quả cherry, đỏ đến yêu diễm, nhướng mày: “Tỏi Nhuyễn nhỏ, em muốn lấy giải gì?”

“Đương nhiên là giải nhất!”

Thẩm Dung Dung là bệnh nhân ung thư top giai đoạn cuối, muốn lấy là phải lấy giải nhất.

“Hơ hơ~” Thẩm Tương cười một tiếng: “Anh thấy với trình độ này của em, top mười cũng không lấy được.”

Thẩm Dung Dung phồng má.

“Không phục?”

“Em không lấy được top ba thì cũng phải lấy được top năm đi?”

Thẩm Tương lại cười nhạt một tiếng, nhét cho cô một quả cherry: “Em kéo chân sau của bạn em rồi em có biết không?”

Không đợi Thẩm Dung Dung phản bác, anh lại nói tiếp: “Đấu cặp là phải hợp tác, em không tin tưởng đồng đội em, không dám giao phía sau cho cậu ấy, gặp phải đối thủ lợi hại nhất định sẽ chịu thiệt.”

Thẩm Dung Dung há miệng, nhụt chí.

Cô biết Thẩm Tương nói là sự thật.

Số người mà cô giết được nhiều hơn Trần Gia là bởi vì cô đã thu thập luôn số địch phía sau lưng cô, bộ phận vốn thuộc về Trần Gia.

Trần Gia: “Là tại kỹ thuật của em không tốt, không thể khiến cậu ấy tin tưởng.”

Thẩm Dung Dung nhìn cậu một cái, sau đó quay mặt đi không nói gì.

Thẩm Tương vỗ vai nam sinh nhỏ: “Nào, để anh trai đánh cùng Tỏi Nhuyễn nhỏ một trận tìm cảm giác.”

Trận mới bắt đầu.

Lần đầu tiên Thẩm Dung Dung cảm nhận được cảm giác được người khác mang đi bay.

Lúc chơi cùng với mẹ, một mình Khương Mạt có thể gánh toàn cục, căn bản không cần cô ra tay, sau này Thẩm Dung Dung liền không thích chơi cùng mẹ nữa.

Nhưng Thẩm Tương không giống.

Anh khống chế cục diện phía sau cô một cách hoàn mỹ, không để cô có bất kỳ lo lắng nào về sự cố phía sau, chuyên tâm đánh địch ở trước mặt.

Cô trải nghiệm được cảm giác an toàn trước nay chưa từng có từ trên người ông anh trai cô gặp chưa đến một tiếng đồng hồ này, cảm giác khác toàn hoàn với bố mẹ.

Một trận nhanh chóng kết thúc.

Thẩm Dung Dung xoay đầu nhìn anh, đang định nói chuyện, một cánh tay lại rơi xuống đầu cô, dùng lực xoa xoa.

Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô cười lười biếng lại dung túng: “Thì ra Tỏi Nhuyễn nhỏ lại tin tưởng anh như vậy.”