35.

Thời tiết bắt đầu nóng lên, món sơn trà ướp lạnh mà dì giúp việc làm dạo này khá được ưa chuộng.

Trên bàn ăn mỗi ngày đều có hai bát. Chỉ là hôm nay chỉ có phần của tôi.

Tôi lên tiếng hỏi: "Kỷ Dĩ Tinh đâu?"

"Cậu chủ Kỷ đến trường rồi, ngài lại quên rồi sao?"

"Ồ, đúng rồi." Tôi cúi đầu khuấy viên đá trong bát.

Lúc cậu ấy đi, tôi nói mình bận việc công ty nên không tiễn. Thực ra chẳng có chuyện gì quan trọng cả, tôi chỉ đơn giản là không muốn đi.

Tôi không thích cảm giác đó, nhìn cậu ấy rời đi khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

Chỉ là đến thành phố bên cạnh thôi.

Đi tàu cao tốc cũng chỉ mất hơn một tiếng, chưa đến hai tháng cậu ấy sẽ về. Với mức độ bám người của cậu ấy, chắc chắn cách vài ngày lại chạy về đây.

Nhưng chia ly vẫn là chia ly.

Tôi cụp mắt suy nghĩ, có vẻ thế giới này vẫn công bằng. Dù có giàu đến đâu, cũng phải ngoan ngoãn quay lại trường trước kỳ thi cuối kỳ để học bài làm bài tập.

Tôi buông thìa xuống, trời nóng, chẳng có khẩu vị, cũng chẳng ăn được bao nhiêu.

Chiếc giường lớn rộng hai mét hai trong phòng, tôi đã ngủ trên đó rất nhiều năm, giờ nhìn lại chỉ thấy nó vừa lớn vừa trống trải.

Thói quen rất khó thay đổi, nhưng khi Kỷ Dĩ Tinh xông vào cuộc sống của tôi, tôi lại nhanh chóng thích nghi.

Cậu ấy rời đi rồi mới thấy khó chịu.

Suốt mấy ngày liền đều nghe cậu ấy gọi điện than vãn, nói mình bị nhốt trong phòng thí nghiệm suốt ngày suốt đêm. Cậu ấy còn trách ngược tôi, hỏi tại sao hồi đó tôi không ngăn cậu ấy học hóa học.

Tôi nói: "Cậu còn chẳng chủ động nói với tôi về suất tuyển thẳng của mình, tôi có thể quản cậu học trường nào, ngành gì sao?"

Cậu ấy im lặng một lúc, than vãn nặng nề hơn: "Biết ngay là trước đây chú chẳng thích tôi chút nào, chú hoàn toàn không quan t@m đến tôi."

"?"

Tôi cảm thấy cậu ấy đúng là thần kinh, nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên.

Bây giờ Kỷ Dĩ Tinh không đáng thương nữa, cậu ấy có chút đáng yêu.

Sau mấy ngày quấy rầy, hôm nay cuối cùng cũng yên tĩnh hơn hẳn.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Trừ mấy tin nhắn quấy rối tôi vào buổi sáng, cả ngày đến chiều vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Tôi đoán chắc cậu ấy bận đến quên trời quên đất trong phòng thí nghiệm rồi.

Lúc họp, tôi đang nghe người đối diện trình bày PPT thì điện thoại trên bàn sáng lên. Tôi liếc nhìn, đó là một tin tức mới.

Trên màn hình lớn là bức ảnh một tòa nhà trắng toát bị khói đen bao trùm, trông như hiện trường hỏa hoạn.

Tiêu đề in đậm: "Tòa nhà thí nghiệm hóa học của Đại học B phát nổ, 37 người bị thương! Hiện trường vẫn đang được tìm kiếm cứu hộ!"

Khoảnh khắc đó, tôi lập tức phản ứng lại... đây là trường của Kỷ Dĩ Tinh.

Tôi lập tức cầm điện thoại lên mở tin tức, xác nhận mình không nhầm. Vội vàng tìm số của Kỷ Di Tinh, gọi cho cậu ấy.

Giọng nữ máy móc lạnh lùng lặp lại liên tục "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được".

Tim tôi trầm xuống, gọi lại lần nữa... vẫn vậy.

Cuộc họp đã bất giác bị gián đoạn, mọi người đều nhìn về phía tôi.

Tôi ngẩng đầu, không cần tìm kiếm ánh mắt trợ lý của mình mà trực tiếp lên tiếng:

"Đặt cho tôi vé tàu cao tốc sớm nhất đến thành phố B, không có ghế thương gia cũng được, vé đứng cũng không sao, nhanh lên!"

Người ngồi cuối bàn lập tức đứng dậy nói: "Vâng!"

Lúc này tôi mới nhận ra trợ lý của mình ngồi ở đó.

Tôi đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.

Trình Kỳ gọi tôi lại: "Có chuyện gì thế? Sao cậu hoảng hốt vậy?"

Tôi nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của mình phản chiếu trong đôi mắt anh ấy. Sự lo lắng tột độ này khiến tôi cảm thấy xa lạ.

Tôi cũng có lúc hoảng loạn mất phương hướng đến thế sao?

"Cậu đến thành phố B? Là nhóc đó… tổng giám đốc Kỷ xảy ra chuyện à?"

"Tôi không biết.」 Tôi thở hổn hển, vô thức lặp lại: "Tôi không biết."

Trình Kỳ nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, rồi chậm rãi buông tay: "Vậy thì đi nhanh đi."

"Ừ." Tôi không ngừng bước, đi thẳng đến văn phòng.

Trợ lý vừa ôm máy tính bảng đi vào: "Giám đốc Kiều, đây là giấy tờ cá nhân của ngài, chuyến tàu sớm nhất còn một tiếng bốn mươi lăm phút nữa."

"Lâu thế sao?"

Anh ta gật đầu.

Tôi suy nghĩ chưa đầy một giây, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, sải bước ra ngoài.

Trợ lý vội vàng theo sau: "Tôi sẽ sắp xếp tài xế đưa ngài ra ga tàu ngay bây giờ."

"Không cần." Tôi không quay đầu, vào thang máy, ra hiệu cho anh ta không cần đi theo.

Tôi lái xe rất tập trung, tôi luôn nghĩ mạng sống của mình rất đáng giá. Nhưng hôm nay, mỗi khi dừng đèn đỏ, tôi lại gọi cho Kỷ Dĩ Tinh một lần.

Không có ngoại lệ... không ai bắt máy.

Tôi giật mạnh cà vạt chỉnh tề trên cổ, tâm trạng bất an khiến tôi cáu kỉnh hơn hẳn. Tôi chưa từng bị hội chứng giận dữ khi lái xe, nhưng hôm nay lại muốn mắng chửi tất cả những kẻ chen lấn, vượt làn.

Tôi không kiểm soát nổi mà nghĩ... nếu Kỷ Dĩ Tinh gặp chuyện thì sao?

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, giống như một con rắn độc quấn chặt lấy cổ tôi, khiến da đầu tê dại, ớn lạnh cả người, từng tế bào đều tỏa ra nỗi sợ hãi.