29.

Tôi ở nhà hắn ba ngày. Vừa về đến công ty, Trình Kỳ nhìn mặt tôi, xoa cằm nhận xét: "Sao tôi cảm thấy cậu trông giống như..."

"Giống gì?"

"Chắc là... quá độ nhỉ?"

"Vậy sao?"

Nhưng chính anh ta lại tự phủ nhận suy đoán của mình: "Nhưng nghĩ lại cũng không thể nào, cậu với mấy lão hòa thượng có khác gì đâu."

Tôi cười nhạt, gọi trợ lý đến: "Chuẩn bị một bản hợp đồng hợp tác với Vọng Tinh, phương thức hợp tác và tỷ lệ phân chia tôi đã gửi vào email rồi, làm nhanh đi. Tiện thể, liên hệ với phóng viên của *Kinh Tế Nhật Báo*, cậu biết phải nói gì rồi đấy."

Trợ lý gật đầu, lập tức đi làm.

Trình Kỳ có chút khó hiểu: "Vọng Tinh? Không phải công ty của thằng nhóc kia sao? Cậu nói thằng nhóc đó hận cậu như vậy, hợp tác là chuyện không thể nào, vậy cậu còn soạn hợp đồng làm gì?"

"Trước đây tôi hiểu sai vấn đề."

Trình Kỳ vẫn không lạc quan lắm: "Tôi thấy thái độ của nó với cậu trước đây, khó lắm."

"Tôi nói được thì được. Nội gián bắt được chưa? Rảnh rỗi ở đây lảm nhảm với tôi làm gì?"

"Có thời gian thì đi ăn với Âu Dương Dật nhiều vào, đừng để bên kiểm toán ngày chạy qua đây ba lần."

Hắn bĩu môi, xoay người ra ngoài.

...

Tôi bận rộn đến tận bảy giờ tối mới về nhà. Vừa cúi xuống thay giày thì nghe thấy trên lầu có động tĩnh.

Động tác khựng lại, tôi ngẩng đầu nhìn về phía phòng của Kỷ Dĩ Tinh. Chỉ trong hai giây chờ đợi ấy, tôi mới nhận ra rằng, thói quen này chưa từng thay đổi.

Dù sau khi hắn đi, cánh cửa ấy đã bị khóa kín. Tôi vẫn luôn vô thức nhìn về phía đó.

Cánh cửa bị phủ bụi hai năm nay lại lần nữa mở ra. Kỷ Dĩ Tinh mặc bộ đồ ở nhà đơn giản bước ra. Hắn lúc nào cũng thích ăn mặc đơn giản... áo cotton xám, quần dài xám, không có chút trang trí nào. Trên gương mặt rực rỡ kia, lại có một vẻ đẹp tự nhiên, vô tình mà không tự biết.

Nhìn thấy tôi, hắn khẽ rũ mắt, hỏi: "Về rồi?"

"Ừ." Tôi nhìn hắn từng bước từng bước xuống lầu, đi đến bên cạnh tôi, tiện tay lấy áo khoác tôi vừa cởi ra treo lên giá.

Giống như… hắn chưa từng rời đi.

"Sao cậu ở đây?"

Hắn nhíu mày, liếc tôi một cái, trong mắt có chút trách móc: "Tối qua không phải đã nói là sẽ chuyển về sao?"

"Ồ, không nghe thấy."

Ai lại đi bàn chuyện này vào cái thời điểm đó chứ.

Bảo mẫu vừa lúc dọn cơm lên bàn, hắn ngồi xuống vị trí cũ, tấm lót bàn từng bị thu dọn nay lại được đặt trở về. Chú Lưu mỉm cười, thay một bó hoa mới do chính tay ông trồng trên bàn ăn.

Tôi cảm thấy chú Lưu thực sự rất vui vì sự trở lại của Kỷ Dĩ Tinh.

Còn tôi thì sao? Không nói là vui, chỉ là một khoảng trống đã được lấp đầy.

Rất bình lặng.

Bữa cơm diễn ra như thường lệ. Sau khi hắn rời đi, tôi đã quen với việc ăn một mình. Nhưng khi hắn quay lại, tôi cũng không thấy có gì đột ngột.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tôi định từ chối, nhưng khi thấy đôi mắt sáng rực đầy mong chờ của hắn, tôi lại mềm lòng.

"Được rồi."

Lúc tôi tắm xong bước ra, hắn đã nằm trên giường. Tôi vén chăn chui vào, nằm một bên.

Nhắm mắt lại chờ một lúc, phát hiện hắn không hề động đậy, ngủ rất ngay ngắn. Giữa hai chúng tôi có một ranh giới vô hình, hắn cũng không làm phiền đến giấc ngủ của tôi.

Tôi ngáp một cái, thoải mái ngủ mất.

...

Nửa đêm bị đánh thức, tôi mở mắt không nổi.

"Không phải bảo là không làm gì sao?"

Hắn đã dán chặt vào lưng tôi, một tay ôm lấy eo tôi, hơi thở phả bên tai.

"Chỉ ngủ như vậy thôi."

"Như vậy tôi không trở mình được."

"Vậy thì đừng trở mình."

Tôi tỉnh táo hơn một chút, nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi hắn. Tấm rèm để hở một khe nhỏ, ánh trăng len lỏi qua đó, rơi trên người hắn.

Ánh mắt hắn sáng lên như được khích lệ.

Đàn ông với nhau, tôi hiểu quá rõ mấy lời trước khi lên giường chẳng đáng tin.

"Tôi sẽ không làm gì cả."

"Tôi chỉ sờ cậu một chút."

"Tôi sẽ không động lung tung."

Trong lòng tôi thầm bĩu môi, nhưng tay lại kéo hắn lại gần, hôn sâu hơn.

Ánh trăng trong mắt tôi rung động, còn trong chăn lại trở nên nóng ấm, quấn quýt.

...

Sau khi mọi thứ kết thúc, tôi thở ra một hơi, tỉnh táo hơn đôi chút. Dư vị còn chưa tan hết, một câu hỏi đột nhiên bật ra trong đầu tôi.

"Nội gián trong công ty tôi là ai?"

Hắn sững lại. Một giọt mồ hôi từ cằm rơi xuống tôi.

Con người khi đang chìm đắm vào tình cảm thường ngu ngốc, nói trắng ra là, "đầu nhỏ" đã chiếm quyền điều khiển "đầu lớn".

Nên tôi không nhận ra biểu cảm lạnh đi của Kỷ Dĩ Tinh, cũng như hàm ý trong lời nói của hắn.

"Cậu chỉ vì muốn hỏi tôi chuyện này?"