Sau 5 năm cô đơn, Cố Trừng Huy không chỉ tìm được vợ mà còn có một cậu con trai bốn tuổi.
Vì vậy anh đột nhiên cảm thấy không kịp thích ứng.
Nếu nói chỗ nào không quen thì chắc là do anh cảm thấy cuộc đời mình bỗng chốc sáng bừng.
"Sinh nhật con trai anh ngày nào?"
"Hiện tại bé đã cao bao nhiêu? Nặng bao nhiêu?"
"Đã đi nhà trẻ chưa?"
"Có ảnh nào không?"
"Chúng ta có thể gọi cho thằng bé chứ?"
"Con trai sẽ gọi anh là ba chứ?"
……
Tô Mộc cau mày nhìn anh, người này này thật ngốc... Sau đó trừng người nào đó, "Bảo bối, quả nhiên anh có con trai liền không quan tâm em nữa!"
Cố Trừng Huy đang lải nhải đột nhiên im bặt, chúng ta vẫn phải dỗ vợ trước, phải không?
Thật ra, Tô Mộc rất hiểu tâm trạng hiện tại của Cố Trừng Huy, đó là niềm vui được làm cha. Cô cúi đầu mở album điện thoại, đưa ra một đoạn video mà Trần Chu chỉ mới gửi cho cô gần đây.
Trong video có một bé trai nhỏ nhắn, trắng trẻo, dịu dàng, có đôi mắt đẹp như Tô Mộc, nhưng mũi và miệng lại giống Cố Trừng Huy. Đứa trẻ vốn cao, nhưng lại mặc quá nhiều khiến tay chân vừa ngắn lại vừa dày giống như một cục bông nhỏ.
Nhìn bé con trong video, Cố Trừng Huy đứng hình ngay lập tức. Anh đã nhìn thấy đứa trẻ này trước đây, trên đường phố Manhattan trước khi đến đảo Trường Mai. Hèn chi lúc đó anh lại dành tình cảm chân thành cho cậu bé kỳ lạ này. Tuy nhiên, cậu bé có vẻ hơi không thích anh...
Lúc này, cậu bé như một bánh bao nhỏ đang chạy trên tuyết với đôi chân ngắn ngủn, quay đầu cười khẽ.
Người đàn ông đã gần ba mươi tuổi, trái tim đều sắp tan chảy ra.
Giây tiếp theo, đứa trẻ bị ngã trên nền tuyết.
Cố Trừng Huy cau mày trở nên căng thẳng.
Sau đó, anh thấy cậu bé từ trong tuyết từ từ đứng dậy, trên quần áo đều dính tuyết, nhóc con tự mình vỗ tuyết trên quần áo, máy ảnh dần dần đến gần, một giọng nam vang lên: "Niệm Niệm, mẹ đang xem chúng ta, con có muốn nói chuyện với mẹ không?"
Cậu bé mở miệng kêu lên một tiếng, "Mẹ ơi, khi nào mẹ về? Chú Trần Chu và con rất nhớ mẹ."
Cuối cùng, khuôn mặt tươi cười của Cố Trừng Huy dần thay đổi.
Sau khi xem video, gương mặt của Cố Trừng Huy căng thẳng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ quyến rũ trước mặt. Vừa nãy trên bãi biển, hai người gần như đã “lau súng cướp cò”. Cuối cùng, Cố Trừng Huy vẫn là nhịn xuống. Lúc này, nhìn người phụ nữ có đôi mắt sáng ngời trước mặt, giọng nói nhỏ nhẹ của cậu nhóc vang lên bên tai:
Chú Trần Chu và con nhớ mẹ rất nhiều.
Anh nghĩ đến tập tài liệu mình để trong ngăn kéo dưới cùng của hộc tủ trong văn phòng, nếu như anh kiên nhẫn đọc từng trang vào lúc đó, liệu anh có thể đi cùng cô sớm hơn, bước vào vào cuộc sống của cô và Niệm Niệm sớm hơn không.
“Em nghĩ anh có phiền không?” Cố Trừng Huy cuối người nhìn cô gái đang trong vòng tay anh, “Vậy mà em còn mắng anh.”
Còn đâu bộ dạng tổng tài hống hách? Loại này OOC hình như không tốt lắm?
"Vậy thì đêm nay..." Đôi tay vốn đã ôm lấy eo của Cố Trừng Huy đã nằm trên ngực anh, qua lớp áo cô có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc bên dưới.
Tô Mộc dùng một tay nghịch chiếc cúc áo sơ mi thứ hai của Cố Trừng Huy, móng tay màu hồng nhạt sáng lên dưới ánh đèn. Mơ hồ nhận ra được sự khác lạ trong hơi thở của người đàn ông, Tô Mộc kéo khóe môi, "Vậy thì đêm nay... anh phải nhịn một chút, em không tiện cho lắm..."
“Chỗ nào không tiện?” Cố tổng cảm thấy khó chịu, cô bất tiện lại còn trêu chọc anh? Đêm nay anh đã chịu đựng hai lần rồi!
"Họ hàng, họ hàng, đến thăm, đến thăm."
Thật là cmn mà!
Mặc dù hiện tại đành phải tiết kiệm phúc lợi nhưng tiền lãi thì vẫn phải thu chứ, Cố Trừng Huy vẫn dụ dỗ Tô Mộc thả lỏng người. Sau khi công việc trên đảo Trường Mai kết thúc, bọn họ đến Mỹ để gặp con trai.
Vốn dĩ Cố Trừng Huy muốn bay sang Mỹ ngay, không có gì quan trọng hơn là con trai. Nhưng Tô Mộc từ chối.
"Cố Trừng Huy, anh nên lý trí, Niệm Niệm đã là một đứa trẻ bốn tuổi, sự xuất hiện đột ngột của anh sẽ khiến con bất ngờ."