Từ rất lâu rất lâu về trước.

Một cô gái thức dậy giữa nơi đầy hoa hồng nở rộ.

Những đóa hồng đẹp nhất trên thế gian đều nở rộ tại đây, nhưng tất cả đều không thể so bì với nàng.

Dù cho có hỏi ai đi chăng nữa, thì những người đó đều sẽ trả lời giống nhau.

Tên của đóa hồng ấy là AI.

Và nàng là một thiên thần.

Nhưng rồi, sau giây phút thức giấc, đôi cánh lẽ ra ở phía sau đã không còn đó.

Nhưng thực ra, không phải việc đôi cánh biểu trưng cho thiên thần bị mất, không phải việc mái tóc trắng bị vấy bẩn thành màu đen của màn đêm, hay đôi mắt đỏ rực như ánh mặt trời vào hoàng hôn biến thành màu xanh phản chiếu bầu trời, mà là những cơn gió thoáng qua làn da mới là điều khiến AI ngạc nhiên nhất.

Được bao bọc bởi hương hoa hồng, đôi má của nàng bừng sáng vì niềm vui khi những cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng niềm vui ấy chỉ tồn tại trong phút chốc.

Sau đó, những xúc cảm như ánh hoàng hôn lần lượt rơi từ đôi mắt xinh đẹp của nàng.

Chúng ngọt ngào, ấm áp, nhưng không rõ tại sao lại đầy đắng cay.

Những giọt nước mắt, được gọi là mưa không cảm xúc, trút xuống mái tóc và đôi bàn tay của AI.

Như thể có một vết thương sâu trong lòng, làm nàng đau đớn, dữ dội.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Cơn đau nhói ấy giống như nhịp đập trái tim.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Nó đau đớn, đầy buồn bã, nhưng không biết phải làm thế nào.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Đến cả điều bình thường nhất là thở cũng trở nên khó khăn.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Tâm hồn trong sáng và ngây thơ nhất trên thế gian vẫn không hiểu lý do khiến trái tim nàng đau, chỉ biết khóc không ngừng trong cô đơn.

Nàng khóc thật to.

Dù đôi mắt sưng lên, nàng vẫn không ngừng khóc.

Ôm chặt ngực và đôi chân, nàng khóc nức nở.

Nàng không biết bao lâu đã trôi qua.

Dù cơn đau âm ỉ, nước mắt đã cạn, Ai đứng dậy giữa những đóa hồng rực rỡ. Nàng ngừng khóc, bước đi ra ngoài khu vườn xinh đẹp này.

Sau khi lau đi những giọt nước mắt bằng lòng bàn tay, thế giới dần hiện rõ hơn một chút.

Đã nhiều ngày đã trôi qua. Đi đến nhiều nơi khác nhau. Gặp gỡ rất nhiều người và lặp đi lặp lại lời tiễn biệt. Dù vậy, đôi cánh xinh đẹp sau lưng thiên thần chưa quay về.

Trên đỉnh của tòa nhà cao nhất thành phố, có một cô gái nhỏ, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, dáng vẻ ngây thơ với mái tóc đen và đôi mắt xanh.

Trên tấm lưng nhỏ bé đó, cô gái mang một chiếc balo với đôi cánh được thêu trên đó. Và trong lòng cô, có một chú thỏ bông với vẻ đáng yêu ngồi đó.

Dưới bức màn của màn đêm, trước mắt cô gái là những dải sáng chói như những vì sao rơi xuống.

Ánh sáng từ những chiếc đèn pha ô tô phóng nhanh trên đường chiếu vào nhau tạo nên những dải sáng uốn lượn, và những cơn gió hung dữ gầm thét, thổi tung mái tóc của cô, nhìn như thể đang vươn tới mặt trăng hay tới một nơi xa hơn. Cô gái không đúng hơn là, đôi môi đỏ mọng của Ai, từ từ nhích lên với vẻ thích thú.

"Cô thấy gì thú vị à? AI?"

"Ừ_? Là thế giới loài người. Dia"

"Nó có gì thú vị?"

"Nó đẹp hơn là thú vị. Lấp lánh như một ngôi sao"

"Thật vô vị"

Những lời đáp lại đã bị giọng nam vùi dập dần hòa vào màn đêm. Trong tầm mắt có thể nhìn thấy, không có người nào khác ngoài AI. Chỉ có "Dia" đang nói chuyện và đó chính là con búp bê mà cô đang ôm chặt trong tay.

Đối nghịch với vẻ ngoài dễ thương, Dia hay nói những điều khiến người khác tổn thương nhưng lại là người bạn rất quan trọng của AI.

"Vậy, có chuyện gì vậy?"

"Tớ cảm thấy một luồng khí mới. Tớ sẽ đưa cậu đến đó, và đầu tiên là đi xuống dưới cái đã──"

"Hiểu rồi!!"

Trước khi cậu ấy kịp nói hết lời, Ai đã đứng ở góc tòa nhà. Rồi đột nhiên Dia nói với giọng chán ghét.

"Khoan đã. Cô định làm cái quái gì thế?"

"Chắc chắn là cậu biết điều đó rồi phải không?"

Nụ cười của cô trở nên méo mó hơn so với trước, và đôi môi đỏ mọng kia ngày cong hơn. Từ khe hở nhỏ, có thể nhìn thấy hàm răng trắng buốt.

"Tôi không biết gì hết. Nghe tôi nói đi, công nghệ của con người đã tiến bộ. Không cần phải làm những việc nguyên thủy như vậy nữa. Chúng ta có thể xuống mặt đất một cách an toàn, thoải mái, dễ dàng và nhanh chóng. Vì vậy..."

"Cách đó thoải mái, dễ dàng và nhanh chóng đúng không?"

"Nhưng quan trọng nhất vẫn là an toàn phải không? Có vẻ như cô đã quên điều đó, vì vậy tôi phải nhắc nhở cô. Con người không thể bay."

"Thân thể này thực sự rất giống con người nhỉ. Nhưng mà, tớ là thiên thần, còn cậu là ác quỷ phải không Dia?"

"Cô là thiên thần sa ngã, mất cánh."

"...Tớ thực sự muốn ném cậu xuống đấy."

"Đừng mà. Tôi xin lỗi. Tôi sẽ không cản trở cô nữa. Bất cứ điều gì cô muốn. Và tôi sẽ làm những gì bản thân muốn. Vì vậy, tôi sẽ đi thang máy giống như cách tôi lên đây..."

Dia cố gắng thoát khỏi vòng tay của AI, nhưng nó ngày càng siết chặt hơn.

AI ôm chặt như muốn nói: “Tớ sẽ không bao giờ buông cậu ra."

"Một, hai, ba. Vù..!!”

Cô nhảy vào màn đêm trong khi ôm con búp bê.

"Mẹ kiếp. Cô sắp đi đời rồi, thiên thần ngốc nghếch!"

"Ah ha ha ha. Không sao đâu mà. Đi thôi!!"

Thiên thần mất cánh mỉm cười, cảm nhận cơ thể bị gió thổi. Dù sẽ sớm bị trọng lực giam giữ sau đó đưa về mặt đất, nhưng trông cô lại rất thích thú với điều đó. Không phải bay mà là rơi.

Một cô gái đang rơi xuống.

Một thiên thần đang rơi xuống.

Đáp xuống trần thế nơi con người sinh sôi. Để thêu dệt những câu chuyện ly biệt mới.

AI là thiên thần không có cánh.

Và nàng đã đánh mất một thứ rất quan trọng.

Chính thế nên nàng đã tìm kiếm điều đó với đôi chân của mình.

Flower- fin