Phần kết

「Mira! Gai!」(Filseria)

「Hai em không sao chứ!?」(Thầy giáo)

Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy Công chúa đang nhìn xuống từ trên miệng hố. Thầy giáo thì đang trượt xuống. Đó là thầy giáo dạy thổ thuật với thân người bình thường.

Hmm? Một cái hố sao?

Tôi nhìn ra xung quanh nơi tôi đang ngồi. Chúng tôi đang ở trong một cái miệng hố rộng 5 mét.

「Whoa, vậy CÁI NÀY là nguồn gốc của âm thanh lớn lúc nãy sao?」(Mira)

Tôi vô thức thốt lên một tiếng kinh ngạc. Có vẻ như Guno đã tạo ra cái miệng hố này khi anh ấy truyền toàn bộ lực tác động vào vùng đất xung quanh.

「Hai em có bị thương ở đâu không?」(Thầy giáo)

「Em không sao. Còn cậu thì sao, Mira?」(Gai)

Mặc dù sự lo âu của thầy giáo đã hiện rõ ra, thầy vẫn bứt rứt hỏi. Gai cười gượng gạo như muốn nói gì đó, đừng giữ lại trong lòng, vậy nên tôi trả lời rằng tôi vẫn ổn.

「Chỉ là, cơ thể em uể oải khủng khiếp và em thấy buồn ngủ quá.」(Mira)

「Thầy xem thẻ của em được không?」(Thầy giáo)

Khi thầy giáo hỏi xem thẻ của tôi, tôi nhận ra nguyên nhân của sự mệt mỏi kì lạ này.

Khi tôi lấy nó ra và đọc thông tin cá nhân của mình, đúng như tôi nghĩ, nó hiển thị【MP 15 HP 9】. Tôi không thể không nói, "Chúa tôi". Không thể nào phổ biến phép thuật bay được. Tôi nhận ra rằng tôi có thể vì tự do tận dụng pháp lực của mình, nhưng chỉ có tôi mà thôi. Với người thường, lơ lửng thôi cũng đã khó lắm rồi.

「Ơn trời, pháp lực của em vẫn chưa hoàn toàn cạn kiệt. Em chỉ mệt mỏi vì pháp lực bị giảm đột ngột mà thôi. Vì thầy nghe nói là em không có thể lực tốt, sẽ hơi khó để em có thể tự đi được, đúng không? Thầy sẽ cõng em lên mặt đất, nên đây, lên đi nào.」(Thầy giáo)

Thầy giáo trả thẻ lại cho tôi và đưa cả hai tay cho tôi. Vì tôi dù có muốn cũng không thể dồn sức vào chân mình, tôi nhận lấy tay thầy một cách cảm kích.

「Gai-kun...」(Thầy giáo)

「Em có thể tự đi được.」(Gai)

Sensei gọi Gai trong khi đang giữ tôi bằng tay trái và Gai lập tức đứng dậy.

「Vậy, chúng ta đi thôi.」(Thầy giáo)

Trong khi cẩn trọng không để tôi bị xóc quá mạnh, Thầy giáo từ từ trèo lên miệng hố. Gai đến nơi trước chúng tôi, trong khi Guno và Rufi thì theo sau.

『Chủ nhân, cô không muốn ngủ sao?』(Guno)

Thấy tôi ngáp một cái nhỏ, Guno tò mò hỏi, nên tôi lắc đầu.

Vì tôi đã được giải phóng khỏi Hợp thể, những lời của Guno được truyền đến tôi thông qua Thần giao Cách cảm. Trong tình trạng này, Guno sẽ không thể đọc được suy nghĩ của tôi. Tuy nhiên, tôi không thể trả lời bằng miệng được, vì Thầy giáo có thể nghe được.

「Em còn muốn trừng phạt thủ phạm nữa.」(Mira)

Tôi không thể nói vậy được, đúng không? Dù cho tôi có sức mạnh để làm vậy, tôi không thể đích thân bóp họng chúng được ―― Từ đầu, một nông dân không thể nào hạ bệ một quý tộc được, vậy nên tôi dù muốn trừng phạt cũng không thể thành thật nói được.

Sau khi leo lên khỏi cái hố, tôi nhìn thấy lũ ngốc đang đi xuống cầu thang trên vách núi. Sau lưng họ là Hiệu trưởng Học viện, Thư kí, và Org-sensei-khổng-lồ, người đã tiếp đón chúng tôi trong ngày nhập học. Một con người được gọi với cái tên "Cố vấn Học viện Hắc ám".

Không thể nào, không thể nào, Bộ ba của Học viện đã xuất hiện rồi sao! Với một cuộc điều tra... họ có lẽ sẽ có thể đưa ra một hình phạt.

"Một nơi mà các tài năng có thể học tập bất kể địa vị xã hội", chính là tôn chỉ của Học viện. Đó là lí do họ sẽ không thay đổi cách đối xử với với các học sinh theo địa vị xã hội của họ. Dù cho có là Hoàng tử hay Công chúa đi nữa cũng sẽ được gọi với "-kun" hay "-san" chứ không phải là với "-sama" sau tên của họ. Dù việc này có thể là thật, nhưng đối thủ vẫn là quý tộc, nên tôi không thể đơn giản là tố cáo họ và hi vọng lời tố cáo đó được chấp nhận được.

Vậy để lời tố cáo đó có thể được chấp nhận, nhân chứng phải là một người có địa vị xã hội cao quý như Thiếu chủ nhà Ducal, Ballanc-kun hay là Công chúa hoàng gia. Nhưng thật không may là chỉ có hình ảnh phản chiếu mà không có âm thanh. Chúng tôi chỉ thấy Gai bị dồn vào vách núi và ngã xuống.

Tôi không thể tin rằng chính Gai lại chủ động nhảy xuống và cũng không thể để mấy tên tội phạm này thoát tội hoàn toàn được, vậy nên tốt nhất là tôi sẽ là người tung đòn đầu tiên. Tôi không muốn nhận phần bất lợi về mình và cũng không muốn nó trở thành một tình huống mà cả hai bên đều bị phạt.

「Này, Gai.」(Mira)

Tôi giả vờ không nhận ra nhóm của Thầy Hiệu trưởng và những tên tội phạm đang đi đến và gọi Gai.

「Sao cậu lại trèo lên đỉnh vách núi đó vậy?」(Mira)

「Tớ đã hứa sẽ đấu một trận với Ballanc. Sau đó, trong khi tớ đang đến nơi hẹn, bạn của cậu ta và mấy anh kia gọi tớ và bảo tớ hãy lên đỉnh vách núi. Nhưng Ballanc vẫn chưa đến.」(Gai)

Không, không phải vậy đâu, Gai, Ballanc-kun không biết gì về việc này đâu cậu biết không? Nếu lúc nãy cậu ta chỉ đóng kịch thì cậu ta đúng là đáng sợ!

「Nhưng trong Thần Thủy Kính của Công chúa, Gai có vẻ như đã bị bao vây và ngã từ vách núi xuống, cậu biết không?」(Mira)

Nhóm của Thầy hiệu trưởng chỉ còn cách chỗ chúng tôi vài bước, nhưng có lẽ vì họ cũng muốn nghe câu trả lời cho câu hỏi của tôi, nên họ không nói gì cả. Gai liếc mắt nhìn mấy tên tội phạm và nói ra với một biểu hiện buồn rầu.

「Họ nói họ muốn xem liệu tớ có xứng đáng được nhận sự bảo hộ của Hoàng gia và đấu một trận với Ballanc hay không. Họ nói là nếu tớ có thể nhảy từ chỗ đó xuống và hạ cánh an toàn bằng Hỏa thuật Cường hóa Thể chất, họ sẽ thừa nhận tớ.」(Gai)

Tôi sau đó liền cắt lời của tên tội phạm chính (tên học sinh sơ trung), người vừa định mở miệng, bằng một câu bình luận, 「Một Hỏa pháp sư có thể làm được một chuyện tuyệt với đến vậy sao? Tuyệt thật đấy.」Cặp anh em con nhà quyền thế đó hoàn toàn cứng họng vì họ không thể nghĩ ra cách nào để đáp lại những lời đó.

Fufufu, thứ mà họ yêu cầu từ Gai là một việc không tưởng, là một nhiệm vụ bất khả thi, đúng không? Đó là lí do, lúc này, cuộc phản công bắt đầu!

「Mira-san. Có khá nhiều phép Hỏa thuật Cường hóa Thể chất là loại thực hiện tức thì, vậy nên mặc dù thầy sẽ không nói đó là chuyện bất khả thi, nhưng nó vẫn là một kĩ thuật khó. Với Gai-kun, người chỉ mới là một học sinh tiểu học mới bắt đầu học, đó là một chuyện không thể nào.」(Thầy giáo)

「Vậy sao?」(Mira)

Thầy giáo trả lời theo chiều hướng mà tôi mong đợi. Tôi liền nghiêng đầu một chút trong khi đang được thầy giữ trong tay thầy và lại nhìn lũ tội phạm. Tôi bồi thêm một câu với một nụ cười.

「Vậy những Senpai ở đây có thể làm được sao? Tuyệt thật. Em có thể xem được không?」(Mira)

「Cái gì?」(Cặp song sinh)

「Mira-san.」(Thầy giáo)

Có lẽ đây chính là cái mà người ta gọi là "mặt cắt không còn giọt máu đây sao"? Mà lúc này, hãy tạm bơ đi những người đang bị bất ngờ xung quanh đã. Tôi quay sang thầy giáo người đang nở nụ cười như đang nói "Không thể nào được đâu", và hỏi thầy ấy lại lần nữa.

「Nhưng các Senpai đã nói là nếu Gai có thể làm được, các senpai sẽ thừa nhận cậu ấy xứng đáng được nhận sự bảo hộ của Hoàng gia, đúng không? Có nhiều quý tộc nhận được sự bảo hộ của Hoàng gia mà? Vậy, các Senpai có thể làm vậy được, đúng không?」(Mira)

Những người xung quanh bắt đầu ồn ào và tập trung ánh mắt vào lũ tội phạm ―― chủ yếu là vào cặp song sinh. Thầy giáo đã nói là không thể nào với một học sinh năm nhất tiểu học. Trong trường hợp này, việc tiếp theo phải làm là giải quyết hai người này. Vì họ đưa ra điều kiện để được bảo hộ, vậy thì họ nhất định phải làm được. Tôi đặt tình huống này vào kịch bản.

Trong trường hợp đó, tôi, người nói, về mặt nào đó, đã đạt được điều kiện của họ. Mặc dù là không phải là Cường hóa Thể chất và thuộc tính cũng khác nữa.

Giờ, họ sẽ làm gì đây? Tôi đã phản lại cái yêu cầu vô lí kia về họ. Nếu như họ không thể làm được, vậy thì họ không thể nào thoát tội bằng cái lập luận vô lí xém chút nữa đã làm Gai bị thương kia. Từ giờ, những nhóm tương tự như họ chắc chắn sẽ bị hạn chế. Những quý tộc có niềm kiêu hãnh lớn sẽ không thể có chút nghi ngờ nào khi nói 「Vì cậu ta không thể làm được, cậu ta phải từ bỏ địa vị cao quý của mình. Thế nên xin đừng cho họ sự bảo hộ nào.」Nhưng nếu như họ nuốt lời, họ sẽ bị mất mặt.

Vậy nên hãy xin lỗi đi. Các người cũng có thể dogeza đấy. Mà khoan, liệu thế giới này có tục lệ dogeza không ta?

Tôi hồi hộp quan sát cặp song sinh trong khi chờ đợi. Tôi đã ngây thơ nói 「Tuyệt thật. Em có thể xem được không?」 mà.

Trái tim tôi hoàn toàn bị bóng tối thao túng. Dù là nó đang bừng bừng tức giận. Bất kể tôi có trân trọng nguyên tắc: Yên-bình-bằng¬-mọi-giá, cái giá đó cũng có mức độ. Giờ, hãy nhận lấy sự trừng phạt của ta đi!

Ah, dù vậy... buồn ngủ quá. Các người không thể quyết định ngay sao? Các người là con trai mà. Tôi chỉ có thể thở dài vào mấy tên ngốc đang bắt đầu run người đó. Tôi đang dần không chịu cơn buồn ngủ rồi. Liệu nó có thể hiện ra trên khuôn mặt tôi? Giọng tôi vẫn còn ổn, phải không? Trong khi giả vờ che miệng để ngáp, tôi nhìn thầy.

「Nếu em có ngủ thì cũng không sao đâu. Em và Gai-kun sẽ được miễn trại huấn luyện. Hãy trở về Hoàng cung và nghỉ ngơi, sau đó tìm một thầy thuốc để khám. Vì có thể nó sẽ để lại một vài di chứng đấy.」(Thầy hiệu trưởng)

Được rồi. Thầy ấy không giận dữ với mình. Tôi nhìn Thầy hiệu trưởng để xác nhận việc được về sớm một cách an toàn và trả lời thầy bằng một cái gật đầu.

「Thầy cho phép các em về sớm. Còn hình phạt cho các học sinh này là... Một tháng tròn bị đình chỉ và một lời xin lỗi được viết tay là đủ rồi.」(Hiệu trưởng)

Thầy Hiệu trưởng lườm lũ tội phạm, vuốt râu, và đưa ra án phạt. Nhưng như thế không phải có hơi quá nhẹ sao?

「Tất nhiên, thầy sẽ báo lại cho phụ huynh các em. Nhờ nỗ lực của Mira-kun, tất cả các em đã thoát khỏi việc bị trục xuất, nên hãy biết ơn đi.」(Hiệu trưởng)

Có lẽ thầy ấy nhận ra biểu hiện không vui của tôi, Thầy hiệu trưởng khéo léo thêm một hình phạt vào trong khi nhếch mày. Rõ ràng, không có lấy một tai nạn nào chứ đừng nói là vết thương, vậy nên trong tình huống này, họ nên biết ơn tôi.

「Nào giờ, không ai trong số các em biết thể hiện thái độ ăn năn và biết ơn sao? Các em có cần phải học lại từ tiểu học không?」(Thầy Hiệu trưởng)

Có lẽ vì thật sự tin rằng họ sắp bị cho xuống học lại tiểu học thật, mấy tên ngốc đó cuống cuồng cúi đầu xuống.

.....................Hmm. Nếu Gai tha lỗi cho chúng, vậy thì tôi cũng vậy.

✦✧✦

Khi Thầy giáo cõng tôi ra đến xe ngựa, cơn buồn ngủ của tôi đạt đỉnh điểm và tôi thiếp đi. Nhớ thế mà, tôi được đưa đến Hoàng cung mà không phải chịu cảnh say sóng. Tôi bị đánh thức sau đó một thời gian để thầy thuốc có thể khám, nhưng tôi và Gai không gặp vấn đề gì. Chỉ là pháp lực của tôi bị kiệt quệ một cách trầm trọng thôi, thế nên tôi được lệnh là phải nghỉ ngơi.

Tôi vẫn còn buồn ngủ vì bị đánh thức giữa chừng khi được khám. Tôi muốn lập tức cuộn mình vào trong nệm êm chăn ấm cơ. Tuy nhiên, tôi lại muốn rửa sạch cát và bụi bẩn từ các hoạt động trong trại huấn luyện. Có lẽ vì là một thoái quen của người Nhật, nên tôi muốn không phải bằng phép thuật, mà là bằng nước.

Để tôi không bị đuối trong bồn tắm, tôi đã nhờ Carla-san giám sát tôi. Cảm giác khoan khoái sau khi tắm làm tôi lập tức ngủ say.

Sau khi nằm ngủ trên giường từ buổi chiều, tôi nhanh chóng mở mắt vào sáng hôm sau.

Guno và những người khác vẫn chưa đến, vậy nên chỉ có mình tôi trong phòng. Có vẻ như Carla-san và Emel-san cũng chưa đến. Tuy nhiên, tôi thấy đói.

「Vẫn chưa đến giờ ăn sáng, nhưng chắc có lẽ sẽ có người trong bếp thôi.」(Mira)

Nếu có người ở trong bếp, vậy thì tôi có thể nhờ họ cho tôi bánh mì hay cái gì đó để ăn.

Tôi bước ra khỏi giường và lấy chiếc váy một mảnh trong tủ quần áo. Tôi thử thắt khăn quàng, nhưng kết cục nó lại bị rối, nên tôi quyết định không thắt nữa.

Dùng một cái gương, tôi chải chuốc lại bản thân, ít nhiều. Tôi muốn rửa mặt nhưng vì không có xô nước, khăn và bình chứa nước đã sử dụng, vậy nên tôi từ bỏ.

Sau đó, tôi ra khỏi phòng và đi dọc trên hành lang, ngay khi tôi định bước xuống cầu thang thì, cơ thể tôi khựng lại.

「C-cao quá.」(Mira)

Eh, thế quái nào? Dù trước trại huấn luyện, tôi vẫn lên xuống cầu thang bình thường mà. Không lẽ là vì nỗi sợ đi xuống cầu thang ở vách núi chăng... Không, không đúng. Nguyên nhân khả dĩ nhất cho nỗi sợ này nhất định là ── cú bay lên và rơi xuống đó!

Tôi lảo đảo lui xa ra khỏi cầu thang và quỳ rạp xuống đất.

「Dù cho tôi cuối cùng cũng chinh phục được nỗi sợ đó... Dù cho tôi dự định sẽ bay lên trời trong tương lai... cặp song sinh chết tiệt đó. Ta sẽ nguyền rủa các ngươi. Ta sẽ ám các ngươi. Ta trù cho ngón chân nhỏ bé của các người sẽ va vào cạnh tủ. Còn nếu không thì, các ngươi sẽ mất một thứ gì đó quan trọng. HUHAHAHAHA-haa...... đói quá đi mất.....」(Mira)

Bụng tôi kêu lên để nhắc cho tôi nhớ rằng nó đang trống rỗng. Tuy nhiên, tôi không thể một mình xuống cầu thang được, vậy nên tôi tiến về phòng của Gai cũng nằm trên tầng này.

「Gai... dậy đi nào... Cùng ăn sáng với nhau thôi.」(Mira)

Khi tôi gõ cửa, nó mở ra một chút. Tôi lén nhìn vào bên trong phòng của khe hở nhỏ đó. Vì tôi được bảo là hãy phụ thuộc nhiều hơn vào những người xung quanh, nên giờ tôi sẽ thực hành nó. Đó là lí do mà tôi, không chút nhân nhượng, gọi cậu bạn thuở nhỏ có tư thế ngủ kì quặc dậy và đá bay tấm ga trải giường.

✦✧✦

Cứ thế, hai ngày trôi qua mà tôi chẳng có tiến triển gì với chứng sợ tốc độ, nay lại còn thêm chứng sợ độ cao nữa. Trại huấn luyện kết thúc và Công chúa trở về vào giờ ăn trưa. Đã lâu từ khi chúng tôi cùng ăn nhẹ với nhau, nhưng khi đến giờ ăn chiều của Công chúa, tôi lại trở về phòng. Khi đó, Rufi gọi tôi. Mặc dù là thông qua Thần giao cách cảm, thế nên nó chẳng có cái gì gọi là âm thanh cả.

『Chủ nhân, tôi có thể ra ngoài và chọc ghẹo (trừng phạt) cặp song sinh mấy ngày trước được không? Đặc biệt là cậu anh lớn.』(Rufi)

「Hah? Lạ nhỉ? Từ đó được đọc là chọc ghẹo nhưng sao em lại thấy nó có nghĩa là trừng phạt nhỉ.」(Mira)

『Thế sao? Luộc hắn, chôn hắn, ngâm hắn, lan tin đồn xấu về hắn.』(Rufi)

Sau chị ấy lại nói "Thế sao?" như không vậy chứ. Từ đầu, luộc và chôn là đã vượt quá ngưỡng chọc ghẹo... mà đúng hơn thì nó đã thật sự là trừng phạt rồi. Không-không-không, không thể cho phép được, phải không? Đồng thời nếu như chị ấy ngâm cậu ta trong nước, dù trời có ấm đi nữa, cậu ta cũng sẽ cảm lạnh. Còn lan tin đồn, cái tin đồn nào để lan truyền vậy chứ?

「... Nếu lí do của sự trừng phạt là sự kiện mấy ngày trước, vậy thì ít nhiều họ cũng đã nhận án phạt rồi mà.」(Mira)

Mặc dù tôi muốn nguyền rủa chúng thêm nữa, nhưng vì tôi không muốn rơi vào cái hố gọi là "Hai cái hố khi nguyền rủa người khác", vậy nên tôi không thực sự muốn làm vậy. Dù gì thì, tôi cũng không muốn bị tổn hại vì nguyền rủa cặp anh em đó mà. Bởi, thế giới này có phép thuật, vậy nên lời nguyền có thể có thật, vì trong thẻ trạng thái có một mục hiện lời nguyền mà.

「Mà này, tại sao chị lại nhấn mạnh người anh vậy?」(Mira)

Khi tôi hỏi chị ấy, chị ấy bắt đầu kể một cậu chuyện cực kì kì quặc.

Sau khi họ nhận án một tháng bị đình chỉ như là một hình phạt, cặp song sinh của Nhà Bá tước Berulle rời trại huấn luyện sớm và về khí túc xá của họ rồi nằm phịch trên giường.

Trong một tháng trời, họ sẽ không thể sử dụng phép thuật được. Khi đợt huấn luyện của họ kết thúc, họ đã phải thề việc này với Tứ Tinh linh Vương, thế nên tất cả các tinh linh đều biết việc này. Nên từ giờ về sau, bất kể họ dùng bao nhiêu pháp lực để gọi Tinh linh đi chăng nữa, các Tinh linh cũng sẽ lơ họ. Cả những Tinh linh cấp thấp cũng sẽ không đến gần họ, thế nên hình phạt sẽ được thực thi triệt để mà không có sơ hở nào cả.

Hơn nữa, họ cũng không thể đi học vì thế họ cũng không thể được huấn luyện kiếm thuật. Họ được phép tự luyện tập, nhưng vì mục tiêu của họ là trở thành một Hiệp sĩ Phép thuật, thời gian bị đình chỉ này không phải là chuyện họ có thể dễ dàng đối phó được. Bạn cùng lớp của họ có thể rốt cuộc sẽ vượt lên trên họ xa mất.

「Hah...」

「Hah...」

Cả hai người họ đồng loạt thở dài.

Kế hoạch của họ là để cho Thiếu chủ nhà Ducal, người luôn giữ nguyên tắc 『Dân thường nên tuân lệnh của quý tộc』và con út nhà Bá tước Berulle, em trai của họ, có thể thân với nhau hơn. Tuy nhiên, vì một cậu trai với sự cứng đầu không tưởng và, nhất là vì, một cô gái sở hữu một lượng pháp lực lớn một cách vô lí, hơn hẳn những gì người ta đồn, cuối cùng họ đã không đạt được mục tiêu.

「Chỉ vì lời đề nghị của em trai mình mà kết cục anh em mình phải dính vào một chuyện lớn như thế này...」(Zell)

Cậu em song sinh, Zell Berulle, cười gượng gạo và nhìn anh của mình, Dell Berulle.

「Hah...」(Dell)

Có vẻ như cậu anh trai không còn chút sức lực nào để trả lời nữa. Zell lăn lộn trên giường và nhìn lên trần nhà.

Cậu không bao giờ nghĩ rằng cô gái được đồn đại đó lại có thể bay được. Nhờ vậy mà, họ tránh được tình cảnh trở thành tội phạm và làm ô danh dòng họ của mình. Tuy nhiên, sự thật danh tiếng của dòng họ đã bị suy giảm không hề thay đổi. Mọi thứ là vì lỗi của cậu trai đó. Cậu ta chỉ là một cậu bạn thuở nhỏ được đính kèm theo với cô bé nông dân nhận được sự bảo hộ của Hoàng gia, nhưng cậu ta lại dám đối đầu với Thiếu chủ nhà Ducal. Dù là họ chỉ hứa là sẽ trừng phạt cậu ta một chút, cậu trai đó lại không ngoan ngoãn làm theo. Đấy là lỗi của cậu ta...

「Không, sai rồi, gieo nhân nào ắt gặt quả ấy thôi. Nếu không nghĩ như vậy, em không thể nào viết lá thư xin lỗi bằng tay được. Nếu em viết nó với cảm xúc nửa vời thì cô bé đó sẽ lại lườm chúng ta thôi. Phải không, Dell?」(Zell)

「Hah, anh muốn gặp lại Mira-sama quá.」(Dell)

「...........................Cái gì!?」(Zell)

Zell chỉ đang suy nghĩ và quăng ra một câu hỏi tu từ

mà không cần trả lời; thế nhưng, câu trả lời của Dell lại không thể tin được. Mặc dù Dell nghĩ rằng mình chỉ nghe nhầm thôi, nhưng cậu đã nghe được cái tên mà mình không thể bỏ qua được. Hơn nữa, anh cậu lại còn thêm kính ngữ "-sama" vào. Trong khi hi vọng và cầu nguyện là cậu nghe nhầm, cậu hỏi lại anh cậu.

「Dell. Mới nãy, em nghĩ là em đã nghe thấy một kính ngữ kì lạ, chỉ là em đang tưởng tượng thôi, đúng không? Em chỉ nghe nhầm thôi phải không?」(Zell)

「Gì vậy, Zell? Anh không được gọi thiên thần Mira-sama là Mira-sama sao?」(Dell)

「Cô ta không phải giống ác quỷ hơn sao!?」(Zell)

「Nhưng, cánh của Mira-sama có màu trắng.」(Dell)

Câu trả lời thành thật của Dell làm Zell vô thức muốn vặn lại và việc này làm tâm trí cậu xáo trộn cực kì. 'Nó chẳng liên quan gì cả!'

「Cô ta chỉ là dân thường mà thôi!」(Zell)

「Vậy, thế thì đã sao? Phép thuật của Mira-sama thật lộng lẫy. Sớm muộn gì thì người cũng sẽ thành Chánh Pháp sư. Không, chắc chắn rằng người sẽ được nhận chức Trưởng Pháp sư trẻ tuổi nhất thôi!」(Dell)

「Không, lão già đó vẫn còn giữ vị trí đó, đúng không? Tuy nhiên, sao anh đột nhiên lại bị cô ta mê hoặc thế?」(Zell)

「Đúng rồi Zell, anh sẽ nhường quyền được thừa kế gia tộc lại cho em.」(Dell)

Lờ đi câu hỏi của Zell, Dell lại tuyên bố thêm một chuyện không thể tưởng tượng nữa.

「Anh vừa nói gì vậy?」(Zell)

「Anh nói anh không muốn thừa kế gia tộc. Chúng ta là anh em sinh đôi, vì thế, chúng ta ngang hàng và đối địch nhau trong việc quyền thừa kế, vậy nên anh tuyên bố: Em sẽ là người sẽ thừa kế Gia tộc Bá tước Berulle.」(Dell)

Dell từ tốn đứng dậy khỏi chiếc giường và nhìn vào người em mình bằng ánh mắt đầy sự kiên định.

「Anh sẽ trở thành một Hiệp sĩ Phép thuật và trở thành Trưởng Đội Hộ vệ của Mira-sama.」(Dell)

「Anh tỉnh táo chứ!?」(Zell)

「Dĩ nhiên. Đồng thời, anh muốn được người liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh như băng ấy lần nữa.」(Dell)

「Vậy, anh bị điên rồi!」(Zell)

Zell nhớ lại khoảnh khắc mà họ ngây thơ tìm đến nơi mà hai người đó đáp xuống từ trên cao bằng cách sử dụng thuật cường hóa cơ thể và cậu nổi da gà. Trong một chốc, đôi mắt ngái ngủ không chớp mắt ấy là một thứ không thể cười được. Ánh mắt như thể muốn nói rằng「Chết mau đi, lũ ngốc」của cô ấy phóng đến họ.

Mặc dù có thể là do cô ấy đang mơ ngủ, nhưng ánh mắt đó làm cơ thể Zell tê liệt vì sợ hãi. Cậu tin rằng anh trai mình cũng thấy vậy. Cô gái, người đã nhìn họ, liếc nhìn hờ hững và ngáp sau đó. Rồi, cứ như không có việc gì xảy ra, cô ta bắt đầu nói với thầy giáo với một âm mưu ẩn giấu.

「Nó chỉ là một con quỷ giả vờ ngây thơ thôi. Cô ta đã nói là 'nếu các người đã đặt ra một điều kiện với người bạn thuở nhỏ của tôi, vậy hãy cho tôi xem cách các người thực hiện nó' mà. Anh có tin được là cô ta bằng tuổi em mình không!? Hơn nữa, sao anh lại bị cô ta mê hoặc chứ? Anh bị M sao? Anh trai tôi là tên biến thái sao? Vậy em, người em song sinh, cũng cùng loại sao!? Em xin anh, hãy nói không đi mà!」(Zell)

「Em đang nói cái gì vậy? Em đang vô lễ với anh và với Mira-sama đấy, vì thế anh yêu cầu em phải xin lỗi.」(Dell)

Cậu anh trai khoanh tay và tuyên bố sự không hài lòng của bản thân làm cậu em còn tuyệt vọng hơn nữa.

Zell muốn nói rằng họ hoàn toàn khác nhau, nhưng cho đến lúc này cả hai có sở thích chung ở rất nhiều thứ rồi. Dù vậy, cậu thật sự muốn tin là lần này sẽ không giống.

「Này, em xin anh đấy, đừng làm khuôn mặt giống kẻ biến thái nữa! Lấy lại sự tỉnh táo đi mà!」(Zell)

Về vài khía cạnh, vấn đề về quyền thừa kế của gia tộc đã được giải quyết êm thắm, nhưng cậu em trai không thể thật sự mà vui vẻ được.

『Chuyện là thế đó. Thế là, Chủ nhân đã có được một fan kì quặc.Vậy tôi có thể làm được không?』(Rufi)

「Được, làm đi」, tôi nuốt lại những lời này vào trong cuống họng.

Mặc dù tôi nói là tôi muốn nguyền rủa họ nhưng tôi không bao giờ có ý định thực hiện nó cả.

Tôi biết mình đã nói là tôi hi vọng họ mất đi thứ gì đó quan trọng, nhưng thứ gì đó là tư duy của cậu ta sao? Sự tỉnh táo của cậu ấy sao? Làm ơn hãy nhanh chóng tìm ra và lấy lại nó đi!

「Mà khoan, cái này có thật không vậy? Sao chị lại biết về việc này?」(Mira)

Tôi đặt câu hỏi với nụ cường gượng gạo và Rufi tiết lộ nguồn tin của chị ấy không chút lo sợ.

『Các Phong Tinh linh gần đây đã nói cho tôi. Phong Tinh linh chúng tôi thật sự thích tán dóc mà.』(Rufi)

「...Vậy, ý chị là, chị biết các tin đồn có liên quan đến em nữa sao?」(Mira)

Tôi hỏi với cảm xúc như thể tôi đang thấy một thứ gì đó rất đáng sợ và Rufi cũng dễ dàng trả lời câu hỏi của tôi.

『Hoàng tử rất khoái với mưu kế không ngờ của Chủ nhân đấy. Ngài thật sự thích nó.』(Rufi)

Chị ấy đột nhiên nói một thứ rất đáng sợ.

Tôi lập tức khụy xuống gối và lấy hai tay ôm đầu.

『Đồng thời, một vài quý tộc, những người biết lời cầu hôn của Hoàng tử với Chủ nhân, đã bắt đầu lên kế hoạch để tiếp cận và biến Chủ nhân thành con nuôi của họ hoặc nhận nuôi một đứa trẻ bằng tuổi Chủ nhân và giáo dục đặc biệt cho họ.』(Rufi)

「Waaaaaa!! Đủ rồi. Em không muốn nghe phần còn lại. Xin lỗi.」(Mira)

Tôi lấy tay bịt hai tai lại và tìm nơi trú ẩn trên giường. Tuy nhiên, Thần giao cách cảm không đi qua tai, nên hành động này là vô nghĩa.

Gai đã nói tôi nên phụ thuộc vào người khác nhiều hơn, nhưng tôi có thể phụ thuộc những người như thế này không? Có ai có thể, làm ơn dạy cho tôi cách tránh tác dụng phụ của Cheat được không?

Aaaaah, quả nhiên, Cheat thật là một thứ phiên toái. Tôi biết tôi đã quyết định là sẽ có thái độ cứng rắn và cố lấy càng nhiều thứ càng tốt cho tương lai của mình, nhưng tôi không thể thay đổi ý kiến của mình rằng thứ rắc rối đó thật sự rất rắc rối. Nếu như nguồn gốc của sức mạnh cheat này là Chúa trời thì tôi muốn được phàn nàn vài câu đấy.

✧✦✧✦

Sau vài ngày trôi qua, tôi lại càng trở nên đau khổ hơn ở Học viện.

「Thấy cô bé đó không? Cô bé đang nằm trên bàn đầu ấy.」

「Eeeh? Cô gái bé nhỏ đó là người đã sử dụng phép thuật bay đó sao!?」

「Ngoại hình cô ấy không ngờ lại bình thường như vậy.」

「Nhưng tớ nghe là cô ấy tạo ra đôi cánh bằng pháp lực đấy.」

「Nó có màu trắng và cực kì đẹp.」

「Tớ muốn thấy quá.」

Bên ngoài cửa lớp và cửa sổ hướng ra hành lang đang chất đầy những củ khoai tây và bí ngô.

「Mira, cậu không sao chứ desuno? Khi các lớp trên đi trại huấn luyện, lớp chúng ta phần lớn sẽ tự học, vậy nên nếu thấy không khỏe, cậu có thể nghỉ ngơi thêm một ngày nữa đấy desuno.」(Filseria)

Không, hoàn toàn không, Công chúa. Tâm trạng của tớ xấu đi sau khi đi học lại. Tớ sẽ bỏ thì hiện tại tiếp diễn vậy.

Dù cho rất nhiều quý tộc đã nhập học vào Học viện, vẫn có rất nhiều người tò mò.

Nếu các vị tò-mò-sama ấy chỉ mong đợi được thấy đôi cánh, vậy thì tôi có thể thực hiện điều ước của họ bất cứ lúc nào. Nhưng, nếu đó là phép thuật bay thì xin hãy đi đi. Vì nỗi sợ độ cao của mình, hiện tại tôi chỉ có thể nổi lên ở độ cao không quá một bước nhảy. Ah, tôi đã muốn bỏ học rồi sao.

「Tôi muốn được biến mất. Tôi muốn trở nên tàng hình.」(Mira)

「Mira?」(Filseria)

Fufu. Con người nhìn thấy được là nhờ cảm nhận ánh sáng bị phản xạ lại đúng không? Vậy nếu thay đổi góc phản xạ thì tôi sẽ không bị nhìn thấy, phải không?

「........Mình ghét cheat.」(Mira)