Một vài ngày sau khi đến thị trấn giao thương Melshia.

Chúng tôi đang ăn sáng ở tầng một của nhà trọ thuê từ hôm đầu tiên.

Đây là một trong những nhà trọ cao cấp nhất, thức ăn cũng rất ngon.

Mà, dù gì thì nó cũng chẳng thể sánh với tôi, sở hữu skill <Nấu ăn * Tối thượng>.

[Nhân tiện, Chủ nhân. Tối qua đã có kẻ đột nhập vào phòng bên cạnh.]

Naviko-san thông báo vậy trong khi tôi thưởng thức bữa ăn.

Đùa nhau?

Sao không gọi ta dậy?

[Tôi đánh giá rằng việc đó là không cần thiết. Tôi nghĩ <Tri giác * Tối thượng> cũng cảm nhận được, nhưng mối đe dọa là quá thấp. Và trên hết, còn có thiên thần mạnh nhất ở đó.]

Ra vậy.

Chắc hắn sai người sai phòng ngủ rồi, em đen lắm.

Tôi đã lường trước vụ này.

Đó hẳn là những gã từ Đế chế Rein chịu thua trận ngày hôm đó. Có vẻ chúng đã tìm ra vị trí của tôi.

Chúng định làm cú lén lút, nhưng chỉ tổ múa quạt qua mắt giang hồ thôi. Hơn nữa, gửi đám tay chân đến nhầm phòng thì đúng là nhục không để đâu cho hết.

[Kẻ tấn công dường như là một trong Tứ Tướng Lĩnh của Đế chế Rein, sát thủ mạnh nhất Ảnh Tướng.]

Còn chẳng phải đám tay chân nữa ạ!

Vậy, rồi sao, tên đó ấy?

[Cô ta tắt nắng rồi ạ.]

Vậy ra Ảnh Tướng là phụ nữ.

Một mình đột nhập vào phòng của con thiên thần hám gái đó thì khác quái gì thiêu thân lao vào lửa…

Dù có là ban đêm, dù có đeo mặt nạ, con hàng đó liếc cái biết ngay là gái thôi.

Bộ đồ đen ngay lập tức bay màu, và có vẻ cô ta đã bị chơi đùa tới sáng. Ít nhất thì, con dâm thần đó đã thoả mãn, và Ảnh Tướng tận dụng được cơ hội chạy ngay lập tức…. không mảnh vải che thân và nước mắt lệ nhoà.

“Chết tiệt…. sao không phải là phòng mình chứ!”

[Dù là phòng nào thì cũng chỉ có địa ngục vẫy gọi cô ta thôi.]

Lần sau, nhất định phải tới phòng tôi đấy.

Và tốt nhất nên là một nữ sát thủ trẻ trung.

“Mu? Gì thế, Lucifer? Mới sáng ra mà trông cô vui vẻ nhỉ…..”

“Fufufu, vậy sao? Đêm qua, một người cực kỳ nhiệt huyết đã đến thăm ta đấy.”

Nụ cười nở trên môi Lucifer.

Được ánh nắng sớm soi rọi, cô cười như một thiên thần. À quên, cô ta là thiên thần mà nhỉ. Dù là thiên thần sa ngã.

Chúng tôi ăn sáng cùng nhau, nhưng mọi người tản ra sau đó.

Tira ở lỳ trong thư viện mỗi ngày. Chắc chỗ đó rất nhiều sách, nên với mọt sách như em ấy thì chả khác nào thiên đường. Chắc hôm nay em ấy cũng sẽ tới đó.

Ellen đang tập luyện ở khu đấu trường. Trận nào cũng thắng. Cô nàng mạnh đến nỗi nhận được lời mời trở thành đấu sĩ chính thức luôn. Sao anh không thử chút xem? Em ấy mời tôi, nên tôi đang cân nhắc đến việc đó vào lần tới.

Shiro ra ngoài mỗi ngày để tìm đồ ăn ở khắp nơi. Vì đã mặc đồ đóng bỉm tiền nong đầy đủ nên em ấy sẽ không bị đá đít như trước nữa.

Con dâm nữ thiên thần thì đi kiếm gái. Trời ạ, không đỡ nổi……

Còn tôi thì, đang chiến đấu ở sòng casino.

“tte, are? Filia đi đâu rồi?”

Giờ mới nhận ra.

“? Filia-chan nói là đến phòng của Karuna-san mà……”

“Nhắc mới nhớ, con bé đến đó từ trước bữa sáng nhỉ? Nhưng lại lập tức quay lại mà.”

Không ai biết con bé đâu cả.

“Chắc nó đi chơi đâu đó rồi.”

“Nhưng con bé đã ăn sáng đâu.”

“Nó là Hình Nhân Ma Thuật mà, ngay từ đầu con bé đâu cần ăn chứ.”

Filia luôn tràn ngập tò mò, con bé thường biến mất và đi lang thang không mục đích.

Đây hẳn là tình huống như vậy.

Tôi ngay lập tức biết chỗ con bé nhờ <Dò tìm * Tối thượng>.

Ồ, đây rồi.

Hơi xa đấy.

“Có vẻ con bé đang ở khu chợ.”

“Ổn chứ ạ?”

“Đừng lo. Filia mạnh thôi rồi mà.”

***

“Ya~y!”

Một bé gái một mình bước quanh thị trấn giao thương với ánh mắt lấp lánh.

Là Filia.

Cô bé thức dậy dưới lốt Hình Nhân Ma Thuật chưa lâu, nên mọi thứ đều gây hứng thú với cô. Cô không ngừng ngó quanh và lập tức tiếp cận khi thấy cái gì thú vị.

“Thơm quá!”

Cô bị mùi ngọt lôi đến một quầy hàng quả.

Ông chú chủ hàng nhận thấy vị khách nhỏ tuổi và gọi.

“Ojou-chan, muốn một quả không? Táo của chú ngọt và ngon lắm đấy.”

“Ăn được ạ!? Ya~y!”

“Ấy. Nhóc có đủ tiền chứ?”

“Tiền? Không có!”

Ông chú nhăn mặt.

“Nhóc đi chợ mà không mang tiền…. hay là đi lạc? Otou-san và okaa-san của nhóc đâu rồi?”

“Filia đi một mình!”

Oi, oi, ông chú thở dài,

“Trời đất, loại cha mẹ gì thế này?”

“N~! Papa đang ở sòng bạc như mọi khi!”

“Thằng cha khốn nạn!?”

Ông chú chỉ trích người cha bỏ bê đứa con nhỏ để đi đánh bạc.

Nhìn nụ cười hồn nhiên của cô bé con còn chẳng hiểu được hoàn cảnh của mình, ông thấy thương cảm thay.

“Okaa-san thì sao?”

“Tira Mama ấy nhé, đang đọc sách!”

“Hou. Sách à?”

Dù vẫn là bỏ bê con cái, nhưng bà mẹ xem ra vẫn đàng hoàng hơn thằng bố.

“Ellen Mama đang giải trí~”

“Nhóc có hai mẹ ư!?”

Gia đình này phức tạp hơn ông tưởng.

“Hắn đánh bạc mỗi ngày dù có tận hai vợ….. chó chết, thằng cha tàn tệ…..”

Tuy chưa từng gặp anh ta, nhưng đánh giá của ông chú bán quả đang dần hạ thấp. Filia thắc mắc nhìn ông ta. Tuy vậy, cô lập tức chuyển sự chú ý sang đống trái cây.

“Nhìn nhon!”

“….. Nhóc không thể cứ ăn mà không trả tiền được đâu.”

“Không ạ…..?”

Cặp lông mày Filia hạ thấp trong thất vọng.

“…..Jou-chan, muốn ăn đến thế à?”

“Un! Nhưng, Filia ấy nhé, Filia không ăn thì cũng chẳng sao đâu!”

Ý cô là, vì là Hình Nhân Ma Thuật nên cô không cần ăn, nhưng ông chú thì lại hiểu nhầm vì diễn biến câu chuyện.

“Kuu…. Chắc cháu đã luôn phải chịu đựng rồi…..! Quả là đứa trẻ đáng ngưỡng mộ! Bỏ đói một cô bé thế này, thứ cha đáng nguyền rủa!”

Lệ trào ra trên khoé mắt ông chú, và ông đưa một quả táo cho Filia.

“? Cháu không có tiền~?”

“Đây là quà cho Jou-chan đấy.”

“Thật ạ? Ya~y!”

Ông chú lẩm bẩm khi nhìn theo cô bé nhảy tung tăng vui sướng.

“…..Jou-chan, hãy vững vàng lên.”

Rạo, cô cắn quả táo với một tiếng giòn giã.

Cảm nhận thứ chất lỏng ngọt ngào lan toả trong miệng, Filia rên lên “Nhon~”.

“Ojii-san, người tốt~”

Cảm ơn ông chú hàng trái cây một lần nữa, Filia tiếp tục cuộc khám phá.

Khi đang lách qua đám đông với cơ thể nhỏ nhắn của mình,

“Trộm! Ai đó bắt lấy hắn!”

Cô nghe thấy tiếng kêu.