Vài lời của Owari:
T nguyền rủa thằng cha nào đi dịch bản eng của cái chương này. Dịch vừa rối, khó hiểu; vừa lệch nghĩa rất nhiều; lại còn chế thêm câu từ nữa mới chịu.
Thành phẩm từ eng lẫn raw (Chủ yếu là raw dù t chả biết tí tiếng Nhật nào).
Nhân tiện sau khi dịch xong t kiểu:
Enjoy!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đã hai năm trôi qua kể từ khi chúng tôi bị lũ Pháp sư lừa cho một vố. Cuối cùng, chúng cũng đã đến làng Garigari.
Chậm quá đấy. Tin đồn về lũ Pháp sư sắp đến đây đã có từ tận hai năm TRƯỚC!
Theo lời của những người lớn trong làng, có vẻ như do có một cuộc nội chiến nên họ đành phải hoãn lại, nhưng chờ tận hai năm là quá lâu đấy nhá?
Bé đã ba tuổi rồi. Ba năm yên ấm, desu.
Trong hai năm vừa qua, tôi tập trung toàn lực vào dự án làng Pocchari nhằm hồi sinh làng Garigari.
Đầu tiên, bọn tôi đóng những thanh gỗ vào giữa sông để tạo thành một hàng rào và áp dụng nguyên lí giống như khi bắt cá bé nên lượng cá bắt được không chỉ có mỗi cá bé mà còn có cả những con cá lớn.
Đây là một phương pháp đánh bắt thô sơ dùng vợt rơm vớt cá đã vào tròng. Tuy vậy, nó lại có những kết quả nhất định và các món ăn từ cá lớn nay đã được phục vụ trên bàn.
Ngoài ra, bọn tôi còn làm một cái máy tuốt lúa nghìn răng từ gỗ. Tôi chủ yếu đưa ra hướng dẫn do đây là một công việc cần sức khoẻ, nên cảm giác như anh Maru và anh Jiro mới là người làm ra nó vậy.
Nhờ có chiếc máy tuốt lúa nghìn răng, việc tuốt lúa đã trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Kể từ khi tôi đưa chiếc máy cho dân làng mượn, việc tuốt lúa đã trở nên nhanh hơn và họ có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, do đó, không chỉ có mỗi trẻ em mà còn cả người lớn cũng bắt đầu đan dép rơm và giỏ rơm. Họ bán phần thừa cho các thương nhân và cuộc sống nơi nông thôn cuối cùng cũng đã thành sự thật.
Và khám phá lớn nhất là việc tìm được một loài cây họ đậu ở ven sông. Đây là một loại cây giống như cây nho, khi phát triển sẽ cho ra một loại đậu có kích thước nhỏ hơn đậu nành một chút.
Ăn thử sau khi luộc qua một lúc lâu, tôi thấy chúng có vị giống như đậu nành non vậy, giá trị dinh dưỡng cao của loại cây này có thể lấp đầy bụng được đấy.
Chỉ cần chăm chỉ một chút, sữa đậu nành, miso, nước tương sẽ không còn là mộng tưởng. Loại cây này như một giấc mơ vậy.
Tuy vậy, việc thu hoạch trên đồng lúa lại không có chút tiến triển và đang dần trở nên tồi tệ hơn.
Ở ngôi làng này, họ trồng một loại lúa cạn gì đó trên đồng, chứ không phải trên ruộng. Gạo tuy có cứng hơn loại mà tôi ăn tại kiếp trước, nhưng đó vẫn là gạo. Không thể ghét bỏ được.
Giống lúa cạn này ban đầu phát triển rất tốt, nhưng lại càng kém đi qua từng năm.
Dù ít nhiều bị thuyết phục, tôi biết nguyên nhân của hiện tượng này. Đây là một thuật ngữ xuất hiện trong lớp Xã hội học.
Độc canh. Đúng thế, đó là tên gọi hoàn hảo.
Khu vực này không có mùa đông. Cơ mà trời hơi se lạnh rồi đấy nhỉ? Dù thế, họ vẫn cày cấy không ngừng nghỉ và lại gieo hạt ngay lập tức sau khi thu hoạch.
Thảo nào sự cân bằng của đất ngày càng tệ đi.
Tuy là vậy nhưng tôi chưa có bất cứ biện pháp đặc biệt nào để đối phó với việc độc canh này.
Bởi lẽ mọi người trong làng đều chung một câu nói.
“Cứ để những Pháp sư lo liệu việc này.”
Tôi ngày càng cảm thấy tò mò về lũ Pháp sư, những kẻ hoàn toàn được tin tưởng.
May mắn thay, nhờ cỏ dại và cá mà vấn đề về cái bụng đói đã được giải quyết. Vì thế, tôi quyết định đi xem xét tình trạng của các cánh đồng.
Lũ Pháp sư mấy người sẽ làm gì đây chứ!
Fufufu, tò mò ghê. Liệu mấy người sẽ chuẩn bị phân bón? Hay là sẽ cày xới cho đến tận lớp đất sâu nhất. Hoặc có lẽ mấy người sẽ kiểm soát lũ để gây dựng nên một cánh đồng lúa!
Thú vị thật, đến nhanh lên đi! Pháp sư ơi!
Với suy nghĩ đó, cuối cùng đám Pháp sư cũng đã đến vào ngày hôm nay.
Thật bất lịch sự khi để một quý cô phải chờ!
Và thế, hai Pháp sư đã đến.
Một người đàn ông cao to với mái tóc đỏ. Chắc là gần 20? Cặp lông mày thanh tú khiến anh ta toát nên một khí chất rất hào hoa phong nhã, nhưng cũng thật kiên định.
Người còn lại có mái tóc vàng dù đôi phần nhạt hơn của bọn tôi, trông anh ta như một chàng trai thanh lịch vậy...? Có vẻ anh ta chỉ mới là thanh thiếu niên. Do vẫn còn rất trẻ nên khuôn mặt có phần trung tính, nhưng có lẽ là con trai. Tóc anh ta rất dài và được buộc ra phía sau. Dường như anh ta đang rất hồi hộp khi hai cặp chân mày lại nhíu lại.
Yup, dù sao thì cả hai người họ đều rất ưa nhìn.
Khuôn mặt tôi hiện tại trông rất giống với mẹ nên mấy khuôn mặt đẹp đẽ kia nhìn chói mắt cực.
Tuy hiện tại tôi chỉ có một khuôn mặt giản dị, nhưng một người phụ nữ có thể thay đổi bất cứ lúc nào!
Sự dễ thương là thứ có thể được tạo ra.
Dù sao, các Pháp sư ló mặt vào trong làng với chiếc áo choàng dài, nặng nề trên người. Trông cứ như ‘Pháp sư’ chính hiệu vậy. Cosplay đấy à?
Nói thật, tôi đã nghĩ rằng người nào đó như một ông lão đày dặn kinh nghiệm sẽ đến. Nên tôi có chút ngạc nhiên khi bắt gặp hai cậu trai trẻ tuổi.
Tôi không nghĩ rằng những chàng trai trẻ này có đủ kiến thức và kĩ năng để xử lí cái cánh đồng thiếu sức sống kia.
Nếu có gì thì mấy ông chú nhìn như hiệp sĩ trong bộ giáp sắt hiện đang ở đây với tư cách là hộ vệ của lũ Pháp sư trông còn đáng tin cậy hơn ấy.
Cơ mà đây là lần đầu tiên tôi thấy ai đó ăn bận như hiệp sĩ thế kia.
Nhân tiện, hiện tôi đang nhìn lén qua khe cửa cùng với mấy ông anh trai.
Chúng tôi lén nhìn lũ Pháp sư chào hỏi lão trưởng làng đầu hói (ông ta là trưởng làng đấy à?) tại lối vào khu làng.
Có vẻ như màn chào hỏi đã kết thúc, trưởng làng dẫn theo lũ Pháp sư và bắt đầu nói về mấy cánh đồng.
Chỗ làm đồng được mở rộng ra ngay chính giữa ngôi làng, nhà ở của bọn tôi được sắp xếp theo kiểu bao quanh những khu vực đó.
Những người lớn bên ngoài liền chào hỏi lũ pháp sư, còn trẻ con thì đang nhìn trộm qua cửa và cửa sổ như bọn tôi.
Trưởng làng cau mày và lắc đầu khi chỉ về phía cánh đồng.
Có lẽ ông ta đang nói điều gì đó kiểu như “Cánh đồng này vô dụng rồi, không thể trồng bất cứ thứ gì được nữa.”
Sau đó, chàng Pháp sư tóc đỏ gật đầu, cúi xuống và để tay chạm đất, miệng lẩm bẩm gì đó khi nhìn quanh cánh đồng. Bộ anh ta có thể xem xét tình trạng của đất bằng cách này sao?
Một tư thế kiểu như đang xuất phát thấp, có lẽ đây giống như tín hiệu「Chuẩn bị, sẵn sàng, chạy☆」vậy.
Cá nhân tôi nghĩ rằng đây là một việc làm vô nghĩa thì “WAAーーー!”
tiếng reo hò vang lên.
Tôi vội vã nhìn về phía cánh đồng và thấy những cây lúa cạn đang lớn lên như thổi.
Nghiêm túc đấy à, gì thế này?
Những cây lúa cạn uốn éo nhảy múa trong lúc mọc lên từ cánh đồng.
Chuyện gì đây?
Hở, chuyện gì đây?
Một cảnh tượng quá dỗi kì quái!!
Không... thể...
nào!!
Này, nếu như......
Nếu như.......
Pháp sư thực sự là Pháp sư [note36747].......
Vậy, nói cách khác thì đây là――――――――
Chuyển sinh sang thế giới khác……?
……Huyễn tưởng của Kiếm và Ma pháp?
Trong lúc nhớ lại mấy câu chuyện và bộ phim huyễn tưởng đã từng đọc ở kiếp trước, tôi khi ba tuổi cuối cùng cũng hiểu ra tình hình hiện tại.