Milim Nava là một chúa quỷ.
Trong suốt quãng đời dài dằng dặc của mình, cô chưa từng bị đánh bại. Để khuây khỏa sự buồn chán, cô tới một thị trấn và đụng độ với một ma vật. Mặc dù thứ đó sở hữu một nguồn ma tố và năng lực đáng kinh ngạc, nhưng đối với Milim thì nó cũng chẳng mạnh lắm.
Chào hỏi xong, Milim quyết định quan sát thái độ của sinh vật đó. Vài việc xảy ra, và sau đó, là một trận một đấu một với sinh vật đó, Rimuru. Quy luật của trận đấu rất đơn giản, cô sẽ thắng nếu có thể chịu được đòn tấn công của đối thủ.
Dù có tấn công kiểu gì đi nữa, kể cả đánh lén cũng không làm gì được ta đâu!
Milim tràn đầy tự tin, sự hưng phấn của cô tăng dần, nghĩ xem đối thủ sẽ mang đến bất ngờ gì tiếp theo.
Để xem nào, cậu ta sẽ tấn công như thế nào đây?
Rimuru chuyển sang dạng người và mau chóng lao về phía Milim. Milim cảm thấy cực kỳ hồi hộp.
“Vậy thì, Ăn Đi!”
“Hmm—!?”
Cậu ta ném một quả cầu nước. Thật kì lạ, chẳng cảm nhận được tí sức mạnh nào trong đó cả.
Có độc chăng? Một mẹo vặt rẻ tiền…
Milim có thể hoàn toàn kháng lại độc. Không ngờ sinh vật tên Rimuru này lại dùng trò vặt đó, cậu ta có lẽ không thú vị như cô nghĩ. Milim vô cùng thất vọng và bắt đầu cảm thấy cô đơn.
Mất hứng rồi, mình sẽ đập tên này và kết thúc sớm. Chắc chắn mình sẽ khiến Karion phải hối hận vì—
Khi những suy nghĩ này thoáng qua, cô liếm thứ chất lỏng chảy ra từ quả bóng, thứ vốn vô hại bị ném dính má cô. Ngay lúc ấy, một cú sốc chạy khắp người cô.
Thứ gì đây!? Ngon quá!!
Thứ từ trong quả cầu nước ấy đã áp đảo cô với vị ngọt mà cô chưa bao giờ được nếm qua, tới mức làm cô tê liệt.
“Kukuku, giờ cô định làm sao đây, Chúa quỷ Milim? Nếu cô định làm gì tôi thì sự thật về quả cầu nước đó sẽ biến mất mãi mãi—”
Lời của Rimuru chạm tới tai cô, nhưng giờ đầu óc của Milim thì đang lơ lửng trên chín tầng mây. Cô ấy phân tích vị ngọt tuyệt vời này và nhận ra nó là gì. Chứa rất nhiều chất dinh dưỡng, cô đặc từ mật hoa – đây hẳn là mật ong. Với skill ‘Milim Eye (Long Nhãn)’, phân tích thành phần của thứ này chỉ là chuyện cỏn con.
Sự khó khăn phải trải qua để tinh chế mật ong tới mức này chính là thứ khiến nó đặc biệt. Đây chắc chắn không chỉ là mật ong thông thường, hẳn còn phải có một thành phần kì diệu nào đó nữa.
Đây là…mật hoa? Nhưng làm sao có thể ngon và ngọt tới vậy chứ…?
Cái cảm giác trên đầu lưỡi cô, là đỉnh cao của vị ngọt. Mật ong đạt tới mức này đủ sức xóa sạch mọi trạng thái bất thường, và thậm chí chữa lành những căn bệnh vô phương trong nháy mắt.
Đó là một trong những thứ làm nổi bật giá trị cực lớn của mật ong. Từ những gì cô có thể nghĩ ra, Rimuru dường như đang sở hữu một quái vật với khả năng cao trong việc tinh chế và thu thập mật hoa từ nhụy của những bông hoa hiếm. Nhưng loại quái vật nào lại dành ra nhiều thời gian trong việc chế tạo mật ong như vậy chứ…
— Nói cách khác, đây là lần đầu Milim, người đã sống một thời gian rất rất dài, được trải nghiệm vị ngon tới vậy. Cuối cùng, kết quả của cuộc chạm mặt này là một trận hòa.
Tất cả mọi kết quả khác ngoài thắng là một thứ rất hiếm trong cuộc đời dài đằng đẵng của Milim. Dù vậy, cô không hề hối hận. Ngược lại, cô cảm nhận được một sự phấn khích chưa từng thấy.
“Chà, từ hôm nay chúng ta sẽ là bạn.”
Lời của Rimuru vang vọng trong đầu cô.
Wha-HAHAHA, cơ mặt cô hơi căng lên, do không thể kìm nổi tràng cười này.
Bạn à, một câu trả lời tốt đấy chứ!
Với Milim, kẻ được cho là mạnh nhất, hiếm lắm mới có thể tồn tại một kẻ sánh ngang. Hầu hết tất cả đều không cảm thấy gì khác ngoài sợ hãi với Milim, thế nên cô chưa từng có khái niệm bạn bè. Nhưng ma vật tên Rimuru dường như chẳng quan tâm và cứ thế nói vậy. Milim thực sự vui vì điều đó.
Và như vây, Milim đã có một người bạn, và tạm biệt những tháng ngày buồn tẻ.
***
Có rất nhiều những món ở tại nơi ở của Rimuru. Ngày nào cô cũng được đối đãi tốt. Những Kẻ tôn thờ của Milim đều quá ư là đơn giản, lối ăn uống của họ chủ yếu là cảm nhận hương vị tự nhiên của nguyên liệu, và tập trung vào những món sống. Thế nên, những món ăn với công thức phức tạp của Tempest là hoàn toàn mới đối với Milim.
Thật ra, Milim từng chẳng quan tâm mấy đến ăn uống, nhưng hóa ra đó lại là một sai lầm lớn.
Tempura, hăm-bơ-gơ, bò hầm và thịt xiên, cũng như tôm chiên. Tại đây, ẩm thực rất phong phú. Nó ngon đến mức làm Milim hối hận khi không chú ý đến món mình vừa ăn.
“Đồ ăn thực sự ngon quá đi!”
“Tôi biết, nên đừng vừa dùng bữa vừa ăn kẹo nữa.”
“Tại sao chứ?”
“Đó là quy tắc cơ bản. Nếu không tập trung vào hương vị khi đang thưởng thức món ăn, chẳng phải như vậy là thiếu tôn trọng người làm sao?”
“Tớ hiểu rồi. Đợi đã, cậu đang ăn gì vậy?”
Milim nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trắng, thơm phức trước mặt Rimuru.
“Đây là tráng miệng, bánh kếp vừa mới làm xong!”
“CÁI GÌ! Vậy tráng miệng có khác gì so với kẹo không?”
“Khác hoàn toàn nhé, được phép ăn nó vào lúc này là để giúp chúng ta dễ tiêu hóa hơn.”
“Ohhhh!” Milim nói rồi ăn hết bữa tối. Cô ăn xong khá sớm, nhưng đó đơn giản là vì cô chọn hết đồ ăn ngon, chỉ để lại mỗi rau đắng.
“Uwah, vẫn đắng quá.”
“Đừng bỏ rau lại, cậu nên ăn kèm với thức ăn nữa. Cậu mà cứ bỏ lại mấy thứ không thích thì sẽ bị vậy đấy.”
“Không sao hết, cho tớ bánh kếp đi!”
“Rồi rồi. Cậu có thể thêm xi-rô vào để được ngon hơn, cậu muốn chọn loại nào?”
Trước mặt cô là những lọ thạch khác nhau và mật ong. Milim nhanh chóng lấy một lọ.
“Cậu thích mật ong thật đấy nhỉ.”
“WHAHAHA! Chắc chắn rồi!”
Món pancake phủ mật ong không làm Milim thất vọng, nó ngon như cô đã mường tượng. Milim cảm nhận thế khi ăn tới miếng cuối cùng.
Mặc dù thạch chua và ngọt cũng ngon, nhưng chắc chắn mật ong tuyệt hơn nhiều – Nó là số một!
— Đương nhiên rồi.
Bởi với Milim mật ong là “vị của hạnh phúc”. Và cứ thế, một ngày mới bắt đầu, một ngày hạnh phúc.