Lúc còn theo học tại học viện, và cho đến tận khi tôi lên 15, tôi là một người hoàn toàn xuất chúng. Phải nói là cực kỳ ưu tú thì đúng hơn. Giả dụ như, có lần tôi đã khiến mọi người xung quanh trở nên kinh ngạc bằng việc tinh thông Thánh kiếm kỹ, thứ được cho là chỉ có Anh Hùng mới làm chủ được. Hay là chuyện mọi người xung quanh trở nên hoảng loạn khi thấy tôi làm chủ ma thuật bóng tối mà người ta vẫn thường nói rằng chỉ có duy nhất mình Quỷ Vương mới thi triển được. Chưa kể đến trong học tập, tôi còn là người thông minh hơn bất cứ ai khác nữa chứ. Tôi giỏi tới nỗi được học trước một năm và đang trong công đoạn chuẩn bị cho luận án tốt nghiệp của mình.
Dù cho đã ngờ vực về lựa chọn này, tôi vẫn quyết lấy “Ma thuật bóng tối của Quỷ Vương” làm chủ đề cho luận án của mình. Phải nói rằng đây là một chủ đề cực kỳ khó nhằn, và những gì người ta biết về nó thậm chí vẫn còn rất mơ hồ. Tôi đã ngỡ đề tài này sẽ giúp tôi nhận được rất nhiều lời tán dương tại hội nghị ma thuật cơ. Nhưng mọi chuyện lại không được êm đềm như vậy. Tôi nhận về hàng đống lời chỉ trích tại hội nghị, họ nói rằng tôi sẽ trở thành Quỷ Vương tiếp theo vì có thể làm chủ được thứ ma thuật đáng sợ như thế.
Và ngay trước khi cuộc hội nghị kết thúc, tôi đã bị quân lính cưỡng chế dẫn đi. Họ tiến hành điều tra kỹ lưỡng về lai lịch của tôi, từ hoàn cảnh xuất thân cho đến ngôi trường tôi đang theo học, tìm kiếm một bằng chứng không thể chối cãi về việc một ngày nào đó tôi sẽ trở thành Quỷ Vương. Tôi đã phải ngồi tù trong suốt 3 tháng, và bị tra khảo liên tục ngày qua ngày. Sau đó, tôi đã thành công xóa bỏ mọi sự hoài nghi về bản thân mình, nhưng khi trở về trường, không một ai có vẻ vui mừng khi thấy tôi quay trở lại cả.
Trái lại, chúng nhìn tôi bằng ánh mắt băng giá đến đáng sợ.
Tôi đã từng là một học sinh xuất sắc cùng với một tương lai tươi sáng đang chờ đón mình, ấy vậy mà giờ đây, chúng lại đối xử với tôi chẳng khác gì một khối u ác tính cả, vì lẽ đó mà tôi đã trở nên cực kỳ chán nản. Chưa dừng lại ở đó, tôi còn khước từ một lời đề nghị theo học tại đại học và quyết định trở về nhà sống cùng với cha mẹ mình.
Chuyện quái gì thế này!
Thế rồi tôi, Ville Wandersky đã trở thành một tên sống ẩn dật với trái tim hoàn toàn tan vỡ.
Đã được một năm kể từ ngày tôi trở thành một tên hikikomori. Vì là con trai của một gia đình nhà quý tộc khá giả, do đó mà tôi có thể vô lo vô nghĩ về cái ăn, ra lệnh cho đám hầu cận đi mua những cuốn tiểu thuyết về để giải trí và tận hưởng cuộc sống của mình như một kẻ độc tài.
Ngày nào cha cũng nói với tôi rằng, “Mắt mày trông cứ như mắt cá chết ấy.” Đến cả tên quản gia - thằng bạn tốt của tôi… có lần đã nói với tôi rằng, “Trông cậu chẳng khác gì một con thây ma cả.”
Tóc tôi mọc dài tới nỗi tôi phải buộc nó ra đằng sau. Dĩ nhiên là, tôi không có lấy nổi một người bạn nào rồi. Nhưng tôi vẫn rất hạnh phúc. Đó là bởi, trong suốt phần đời còn lại của mình, tôi sẽ sống trên chiếc giường trong phòng mình. Đây chính là thiên đường của riêng tôi. Đúng vậy, tôi đã đặt tên cho chiếc giường của mình là thiên đường đấy. Đó là thiên đường mà tôi trân quý, là trạm dừng chân cuối cùng của cuộc đời tôi và đây còn là chốn vĩnh hằng dành riêng cho tôi nữa.
Và rồi vào một ngày nọ, cha đã ghé qua thiên đường của tôi. Hôm ấy, bất thình lình, ông chẻ bay cánh cửa phòng tôi ra làm đôi. Hai nửa cánh cửa đổ sập xuống sàn, gây ra một âm thanh khó chịu. Không thể nào. Rõ ràng tôi đã khóa kín căn phòng bằng phép thuật cấp rất cao rồi mà. Thế nhưng, thứ mà cha đang cầm trong tay lại là một thanh kiếm mang sức mạnh phủ định toàn bộ mọi hiệu ứng ma thuật. Vậy nên, việc cố khóa trái cửa phòng lại bằng ma thuật là vô nghĩa.
“Ta quên chưa nói cho mày biết, thanh kiếm này đã luôn được lưu truyền từ đời này qua đời khác bởi trưởng tộc Wondersky. Đây là món bảo vật gia truyền quý báu và chỉ được làm đồ trưng bày cho đến tận ngày hôm nay, thế nhưng ta đã quyết định sẽ đem nó ra sử dụng lần đầu tiên để ép mày phải chui ra khỏi phòng của mình.”
Ôi không… ánh mắt nghiêm túc kia của cha giờ như đang ẩn chứa đầy sát khí. Nếu mình không tuân theo lời cha và rời khỏi đây, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện chẳng lành mất.
“Nếu ta có thể làm được điều gì đó cho một kẻ vô lại, thì chí ít ta cũng có thể làm một điều tương tự cho thằng con trai của mình. Thế nên là, Ville,
ra khỏi phòng của mày ngay.”
“Này, chẳng phải cha vừa mới phạm phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng đấy à?”
“Có mỗi mày nghĩ vậy thôi. Mau phắn ra khỏi phòng đi.”
“Thôi, con xin kiếu, con không muốn rời khỏi nơi này đâu”.
“Vậy thì chết đi!”
“Hả. Con là con trai yêu quý của cha đấy!”
Nhưng cha tôi hoàn toàn nghiêm túc về chuyện này. Tôi đang đặt lưng trên chiếc giường của mình, và rồi ổng vác theo cây kiếm bảo vật gia truyền của mình lao đến hỏi thăm tôi. Đối đầu với ông ấy, ma thuật của tôi trở nên hoàn toàn vô dụng. Dù cho tôi vẫn còn nằm im trên giường, nhưng có vẻ như cha tôi không có ý định nhân nhượng với tôi rồi. Thanh kiếm kia thật nguy hiểm quá đi.
Tôi thành công né đòn, nhưng giường của tôi bị bổ ra làm đôi.
“Aaah, thiên đường của con!”
“Không, không. Chẳng có thiên đường nào ở đây hết, chỉ có mỗi cái giường mà thôi. Ta hứa sẽ chịu trách nhiệm rồi mua cho mày một cái mới. Và chớ có lo, bởi mày sắp được ở trên chốn thiên đàng thực thụ rồi. Điều quan trọng nhất mà mày cần phải nhớ để tận dụng khoảng thời gian thừa thãi của mình đó chính là: chuẩn bị thật kỹ trước lưỡi kiếm này. Chỉ cần bị chém trúng một phát thôi, là mày về chầu ông bà ngay.”
“Cha thực sự sẽ xuống tay với một đứa bé đáng yêu sao?”
“Mày là một nỗi hổ thẹn của cả dòng tộc, mọi người trong gia đình ai cũng nghĩ như vậy đấy. Con trai cả của gia tộc Wondersky mà lại là một tên hikikomori á, đừng có ngu ngốc như thế! Giờ, nếu mày đã thông rồi, thì hãy thôi chống cự rồi hy sinh vì thanh dạnh của dòng tộc Wondersky đi!”
“Nếu con mà chết thì ai sẽ là người tiếp quản gia tộc sau này? Con là con trai cả đấy.”
“Ta còn có đứa con trai thứ hai Tony nữa mà, khác với mày, nó là một học sinh nghiêm túc.”
“Vậy có nghĩa là con không phải trưởng tộc đời kế tiếp sao?”
“Ta sẽ phó thác toàn bộ mọi chuyện lại cho Tony.”
“Nếu cha làm như vậy, con sẽ không được ăn uống và nghỉ ngơi cho đến hết quãng đời của mình mất!” Bằng tất cả sức mạnh của mình, tôi đã chặn đứng đòn đánh từ thanh bạch kiếm kia của cha. Tôi cứ ngỡ mình đã chết thật rồi cơ. Chưa kể, đây còn là lần đầu tiên tôi làm một chuyện như vậy nữa chứ. Đống cơ bắp của tôi đã bị suy yếu đi nhiều bởi cách sống như một tên hikikomori trong một khoảng thời gian khá dài, như đang được kích thích trở lại.
Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy mình thành công chống đỡ đòn đánh ấy chỉ đơn thuần bằng mắt thường và thị lực của mình. Suy cho cùng, tôi vẫn còn giỏi lắm.
“Cho con cơ hội đi mà, xin cha đấy, hãy cho đứa con trai yêu quý, ngọt ngào và đáng yêu này một cơ hội đi.”
“....Ta không có yêu thương gì mày và cũng không nghĩ mày đáng yêu chỗ nào hết, nhưng hai ta đã biết nhau từ rất lâu rồi. Ville, có lúc nào mày đã thử nghĩ rằng mình đã sẵn sàng để bước chân ra khỏi cách sống của một tên hikikomori hay chưa? Điều đầu tiên mày cần phải làm đó chính là phải chắc chắn rằng mày biết rõ bản thân mình phải làm gì và cách thức thực hiện nó ra sao.
“Thôi được rồi, Ville” Cha tôi nói, “trông mày có tí động lực rồi đấy. Thật đáng tiếc, nhưng làm sao mà ta có thể xuống tay với thằng con trai ngốc của mình được. À không, phải là ta rất muốn làm như vậy mới đúng chứ.” Tôi không rõ liệu đây có phải là những lời thật lòng của ổng hay không. Thế rồi, cha bỗng thu kiếm lại, mối đe dọa đến mạng sống của tôi coi như đã không còn nữa. Sau đó, ông nhìn chằm chằm về phía tôi, hẳn là đã phải rất lâu rồi kể từ lần cuối cha nhìn tôi bằng cái ánh mắt ấy, điều đó làm tôi vui sướng biết bao.
“Nghe đây, Ville, nơi này không còn phù hợp với mày nữa rồi. Kể từ giây phút này, mày không được phép bước chân về đây nữa.”
Cha đã ra lệnh như vậy thì tôi chỉ còn cách tuân theo thôi. Ổng bảo tôi còn phải gặp cô gái nào nữa ấy, thực lòng thì tôi chẳng mấy thích thú gì với mấy cái chuyện này đâu, nhưng nếu không đi thì cha sẽ xiên chết tôi mất.
Thế nên là, chào thân ái nhé, cuộc sống hikikomori của tôi ơi.
A… đã lâu lắm rồi mình mới bước chân ra ngoài. Khi nhìn lên vầng thái dương, ánh sáng từ đó chói lóa hơn tôi tưởng.