Edit: Vũ Quân

Gió thu lạnh lẽo, Bạch Sơ Nhàn đưa mấy cô nương về nhà xong, trên vai khoác áo tây trang, chậm rãi trở về nhà.

Mười bốn tuổi, nàng đã dọn ra khỏi Tưởng gia, tự mình mua một tòa nhà, ngày thường chỉ một dì chuyên quét tước dọn vệ sinh và nấu nướng, thật sự rất thanh tịnh.

Nếu nàng chưa về, tòa nhà này sẽ đẻ lại cho dì dưỡng lão.

Bóng dáng của nàng in trên mặt đất, bị kéo ra lúc dài lúc ngắn, từ xa nàng đã nhìn thấy trước cổng lớn của tòa nhà có một người đang đứng.

"Tiểu Nhàn, cuối cùng con cũng trở lại, dì Bình biết là con không có việc gì mà."

"Vẫn là bộ dáng khi làm con gái đẹp, trước kia luôn ra vẻ đàn ông, dì cũng không dám nói con..."

Bạch Sơ Nhàn cười cười, phụ họa theo lời bà.

Dì Bình là người mẫu thân nàng lưu lại, đã qua nhiều năm như vậy, đối với nàng thực sự không khác gì mẹ ruột.

Lần này nàng xảy ra chuyện, dì Bình đã lo lắng không chịu được, thiếu chút nữa đã đi ra ngoài tìm nàng, may là thu được tin tức của Lục Hưu Lâu gửi tới nên bà mới kiềm chế lại.

Sau khi hàn huyên một lát cùng dì Bình, lại ăn một chén xúp nóng, nàng trở về phòng nghỉ ngơi.

Gió thổi làm cửa sổ rung động, đèn dầu nhấp nháy, nàng đang muốn cởi cúc áo sơmi, động tác đột nhiên dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén: "Ai?"

Cơ thể ấm áp từ phía sau dán lên người nàng, hơi thở của hắn bao phủ lấy nàng, hắn dùng tay tiếp được khuỷu tay huých ra sau của nàng, dễ dàng hóa giải lực đạo.

Người phía sau cúi đầu, thổi hơi bên tai nàng, nàng không nhịn được run lên, bên tai là tiếng cười nhẹ của người đàn ông.

"Bạch Tiểu Nhàn có nhớ ta không?"

Bạch Sơ Nhàn nhịn không được trợn trắng mắt, thân thể nàng thả lỏng một chút, dựa vào trong lòng ngực hắn: "Lục thiếu soái, chúng ta tách ra mới chỉ hai ngày thôi."

Lúc này Lục Hưu Lâu mặc thường phục, hắn bế nàng lên, ngồi ở trên giường, đẩy sợi tóc xõa bên má nàng ra, cúi đầu hôn khẽ lên gương mặt nàng: "Một ngày không gặp như cách ba thu, vậy chúng ta đã cách nhau mấy thu rồi, Tiểu Sơ Nhàn không nhớ ta sao?"

Bạch Sơ Nhàn ngửa ra sau, né tránh nụ hôn của hắn, mày đẹp nhíu lại: "Ngươi so với ta không lớn hơn bao nhiêu, lúc gọi ta có thể bỏ đi một chữ nhỏ không hả?"

Lục Hưu Lâu ừ một tiếng, tay không quy củ gom mềm mại trước ngực của nàng lại, híp mắt: "Đúng là không nhỏ."

Dưới ánh sáng mờ nhạt nhu hòa, trên mặt mỹ nhân bắt đầu ửng hồng, nàng mở to mắt trừng hắn, chụp lấy tay hắn: "Ngươi thu liễm một chút."

Ngón tay Lục Hưu lâu đặt trên cúc áo của nàng, cúi đầu dùng cánh môi dán lên môi nàng, khi nói chuyện còn không quên cọ xát: "Vừa rồi có phải Tiểu Sơ Nhàn đang cởi quần áo không, không bằng để ta giúp nàng nhé?"

"Ngươi..."

Nàng mới phát ra một âm tiết, miệng đã bị hắn ngăn chặn, đầu lưỡi của người đàn ông làm càn trong miệng nàng, cướp đoạt nước bọt của nàng, cuốn lấy đầu lưỡi nàng, hắn dùng mặt lưỡi thô lệ quét qua từng nơi mẫn cảm trong miệng nàng.

Cổ tay bị hắn dùng sức khóa ra đằng sau, cúc áo từng chút từng chút bị cởi ra, gió lạnh từ kẹt cửa ùa vào, kích thích từng trận lạnh lẽo.

Người đàn ông hình như nhận ra được, hắn dùng bàn tay vỗ về làn da trần trụi của nàng, độ ấm từ bàn tay hắn truyền tới trên người nàng, không chỉ ấm lên mà còn mang theo cảm giác ngứa ngáy.

Áo sơmi bị ném trên mặt đất, quần cũng bị ném ra, mỹ nhân chỉ còn lại nội y bị đặt trên giường, trên mặt phiếm đỏ ửng, làn da trắng nõn ở dưới ánh sáng nhu hòa đẹp đến kinh người.

Trong đôi mắt đen của người đàn ông sáng lên như dã thú, hắn một bên cởi quần áo, một bên cúi đầu ở trên mặt, trên cổ nàng liếm mút, khẽ hôn, một cái tay khác cách tầng vải dệt xoa vú nàng.

Cho dù cách vải dệt, hắn cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại kia, mềm như bông, nhưng so với bông lại co dãn hơn nhiều, trong lúc nhất thời hắn không khống chế được lực đạo.

Mỹ nhân thở nhẹ, trừng hắn: "Ưm... nhẹ chút!"

Hắn đem nội y kiểu mới của nàng đẩy lên trên, hai luồng ngực trắng mềm nảy lên hái cái, trần trụi trong không khí, đỉnh anh đào lặng lẽ đứng lên.

"Thật là đẹp mắt, Tiểu Sơ Nhàn sao lại giấu đi đồ vật xinh đẹp như vậy? Để ta ăn có được không?"

Bạch Sơ Nhàn cắn môi dưới, từ chối trả lời hắn.

Cánh môi người đàn ông khẽ mở, cắn một bên đầu v* của nàng, hắn dùng đầu lưỡi khảy, dùng hàm răng khẽ cắn, bên còn lại thì dùng ngón tay véo hoặc xoa.

Bạch Sơ Nhàn khẽ thở gấp, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên nhỏ vụn, nàng cẩm thấy một trận kích thích xa lạ, hạ thân giống như chảy ra thứ gì đó, dính ướt cả quần áo. Tay người đàn ông mơn trớn bụng nhỏ của nàng, rồi trượt xuống đùi, ở phần đùi trong nhéo nặng hoặc nhẹ, phía trên hắn ngậm lấy nàng, ăn đến tấm tắc rung động, nàng cúi đầu chỉ thấy mái tóc đen như mực.

Giữa chân ướt át càng thêm rõ ràng.

Ngón tay của người đàn ông đi vào nơi ướt át giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng di chuyển ở nơi mềm mại, hắn cười khẽ một tiếng.

Hắn phun ra viên trái cây ướt dầm dề, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ướt rồi."