Màn giường theo gió nhẹ nhàng lay động, in lên bóng hai người.

Mỹ nhân trần truồng nằm trên giường, đỉnh anh đào ở hai luồng ngực trắng nõn mềm mại có chút sưng lên, đỏ bừng, giống như hai viên trái cây, đợi người ta tới hái, lại hoặc là đã bị gặm cắn một phen, cà người nàng hồng phấn, tóc dài tán loạn trên giường, có vài sợi dính trên khuôn mặt, gương mặt trắng nõn như thoa phấn ửng hồng, đôi mắt đẹp nhắm lại, hàng mi thỉnh thỏang run lên, tay đặt hai bên chặt chẽ nắm lấy thành giường.

Nhìn xuống bên dưới, chân nàng bị mở ra, người đàn ông cũng trần trụi giống nàng đang ngồi quỳ giữa hai chân nàng, ngón tay khảy cánh hoa đẫm nước, phát ra âm thanh dính nhớp, làm nàng không khỏi mấp máy khóe môi.

Cánh hoa hồng nhạt bị đẩy ra từng tầng, ngón tay người đàn ông thân mật vuốt ve cánh hoa trơn trượt kiều nộn, thỉnh thoảng lại kéo nhẹ một cái, chọc cho mỹ nhân duyên dáng kêu to.

Đốt ngón tay hoàn toàn đi vào trong thịt non, chuyển động theo vòng tròn, moi ra một bãi xuân thủy, cũng không biết là hắn đang moi thịt non hay là nước.

Hắn nhìn thứ dâng trào giữa hai chân mình, một cái tay khác xoa hoa đế, đồng thời ngón tay ở trong con đường nhỏ chật hẹp cũng không hề dịu dàng, cứ thế moi lộng di chuyển, mang ra một mảnh chất lỏng ướt át ấm áp.

"Thoải mái không?" Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, hắn cúi đầu hôn khẽ lên phần thịt non ở đùi trong của nàng.

Chỗ kia đặc biệt mẫn cảm, Bạch Sơ Nhàn không khỏi run lên, nghiêng đầu rên rỉ: "Không..."

Nàng mở đôi mắt mông lung ngập nước, trừng hắn một cái: "Chàng trực tiếp... Một chút."

Không biết người này có tật xấu gì mà lần nào cũng khiến nàng tiết một lần lại một lần, cả người mềm nhũn rồi mới trực tiếp ăn nàng.

Lục Hưu Lâu hôn đến mũi chân nàng, hắn gặm một chút thịt non của nàng, cười hai tiếng: "Không thể để ta một mình sung sướng được, phu nhân cũng phải như vậy chứ."

Cảm nhận được một cỗ nhiệt lưu xả lên ngón tay hắn, khiến bàn tay hắn ướt đẫm, lúc này hắn mới rút tay về.

Bạch Sơ Nhàn cho rằng cuối cùng hắn cũng chịu bắt đầu, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cẳng chân còn đang trong dư vị cao trào, run rẩy.

Lông mày nàng đột nhiên nhăn lại.

Nàng cảm nhận được một thứ lạnh lẽo chống lên chỗ kia của nàng. Bụng còn ở trong dư vị cao tràp, run lên.

Không sai, Lục Hưu Lâu không chỉ không trực tiếp ăn nàng, mà hắn còn cầm một thứ to bằng ngón cái trêu đùa cánh hoa của nàng.

Cọ ra từng mảnh, bên ngoài thứ kia dính chất lỏng sáng lấp lánh, người đàn ông đẩy nó, làm nó căng ra rồi rụt lại, cái miệng nhỏ phả ra hơi nóng, từng chút từng chút một đẩy vào bên trong.

Người đàn ông nhéo eo nàng, mạnh mẽ ra vào, đôi mắt cơ hồ đỏ lên.

Hắn vỗ bờ mông xinh đẹp của nàng: "Thả lỏng một chút, ta không động đậy nổi."

Bạch Sơ Nhàn đâu còn nghe thấy hắn nói gì, nàng chỉ lắc đầu, khẽ mở cái miệng nhỏ không ngừng phát ra tiếng rên nhỏ vụn.

Hắn lại xoa ngực nàng, vừa xoa vừa nhéo hoa đế non mịn, dưới thân không ngừng lao tới, không còn bất luận kĩ xảo và tiết tấu nào nữa, mỗi lần đều thọc đến nơi sâu nhất, không hề dừng lại.

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng người đàn ông thở gấp và tiếng rên rỉ kiều nộn của người con gái cứ liên tục không ngừng kết hợp với tiếng nước nhóp nhép và âm thanh va chạm bành bạch, kéo dài không dứt.

Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, trận hoan ái này mới kết thúc.

Sau khi hai người rửa sạch xong, Bạch Sơ Nhàn nằm trong lòng ngực hắn mơ màng sắp ngủ, Lục Hưu Lâu lại vẫn tỉnh táo, hắn ở trên mặt nàng hôn tới hôn lui, đột nhiên hắn bị nàng cho một cái tát.

Bạch Sơ Nhàn nhíu mày, thanh âm khàn khàn: "Ta muốn đi ngủ, ngày mai còn phải đi gặp Tưởng Minh Quỳnh nữa."

Lục Hưu Lâu không vui nói: "Gặp hắn làm gì, qua mấy ngày nữa nàng chính là phu nhân của ta rồi."