Tưởng Minh Quỳnh mang theo ký ức đời trước trọng sinh, nhưng hắn cũng không phải ngay từ đầu đã mang theo ký ức, mà theo thời gian càng ngày càng lớn lên thì trí nhớ cũng khôi phục nhiều hơn một chút.

Đời trước hắn sống cách nay mấy niên đại, hắn có tình cảm với muội muội ruột đi lạc từ bé sau đó tìm được về, bởi vì luân lý thế tục mà không thể ở bên nhau, cuối cùng hắn nhìn muội muội gả chồng, mà hắn cũng cưới người khác, chua xót trải qua cả cuộc đời không thú vị.

Khi hắn chết có một giọng nói phảng phất như từ chân trời truyền đến, nói rằng sẽ thành toàn cho hắn, kiếp sau, người hắn yêu nhất sẽ không có quan hệ huyết thống với hắn.

Chờ sau khi hắn hoàn toàn khôi phục lại ký ức, liền gặp được người giống y như đúc với muội muội đời trước là Liễu Từ, Liễu Từ dường như cũng mang theo ký ức, trong lúc lơ đãng nàng luôn toát ra một ít thói quen và sở thích quen thuộc, vì thế hắn càng xác định đó là muội muội chuyển thế, hắn theo đuổi nàng, sủng nàng, yêu nàng.

Nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, trong lòng ngực ôm lấy giai nhân, Tưởng Minh Quỳnh lại cảm thấy trống rỗng, dường như vẫn luôn trống rỗng.

Khi hắn thấy người hắn vẫn luôn không để trong lòng, không coi như muội muội mà đối đãi là Bạch Sơ Nhàn lại ở bên Lục Hưu Lâu, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra rất nhiều hình ảnh.

Trong lòng Liễu Từ âm thầm thả lỏng, cười đánh hắn: "Đau, chàng xoa cho ta đi."

Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.

Tưởng Minh Quỳnh nói được, xoa cổ tay cho nàng, hắn rũ mắt nhìn tay nàng: "Ta nhớ rõ trước kia nàng rất kiều nộn, không cẩn thận bị va chạm sẽ vừa sưng vừa đỏ, cũng sẽ nũng nịu kêu ta xoa xho nàng như vậy."

Liễu Từ cười: "Đều là chuyện khi nào rồi, huynh trưởng vẫn còn nhớ rõ ràng."

Đúng rồi cách gọi huynh trưởng này, giống y như âm thanh trước kia Niểu Niểu gọi hắn.

Tưởng Minh Quỳnh nhếch khóe môi.