Xe của Đường Tư Hoàng và Tiếu Hồ Lâm chạy trên đường cái, băng ngang qua cánh đồng mênh mông bát ngát, từ xa nhìn lại, trong bán kính chừng ba bốn dặm, hoàn toàn không nhìn thấy thôn trang nào, cũng chẳng có tang thi.

"Tuy trời đã vào thu nhưng cũng không lạnh lắm, nếu có thể cưỡi ngựa phóng nhanh trong cái thời tiết này thì nhất định đã lắm. Đáng tiếc, không gian có ngựa lại chẳng thể thả ra." Đường Miểu dựa vào cửa sổ, tiếc nuối nói với Đường Tư Hoàng.

"Có thể cưỡi Hổ Vương với Hổ Tướng." Đường Tư Hoàng nói. Hổ Vương và Hổ Tướng sau khi tiến hóa, thể trọng đều trên ngàn cân, chở hơn một trăm cân chỉ là chuyện nhỏ.

(1 cân bên Trung = ½ kg è 100 cân = 50 kg, 1000 cân = 500kg)

"Sao con không nghĩ tới ta?" Hai mắt Đường Miểu sáng rực, "Chúng ta ra ngoài cưỡi tụi nó đua một trận đi, thế nào?"

"Không thành vấn đề." Đường Tư Hoàng kéo kéo cái dây treo ở đầu giường, bên kia dây nằm ở khoang lái, khi quả cầu sắt nhỏ treo ở đầu sợi dây đánh vào miếng thủy tinh được dán trên nóc xe, đó có nghĩa là "dừng xe".

Xe mau chóng dừng lại, chiếc xe phía sau cũng ngừng theo.

Tiếu Hồ Lâm khó hiểu ló đầu ra nhìn, ánh mắt tràn ngập ghen tị đến độ phiếm xanh. Lúc này Đường Miểu ngồi trên người Hổ Vương, còn Đường Tư Hoàng thì cưỡi Hổ Tướng, cả hai nhìn nhau mỉm cười, vỗ vỗ thú cưỡi dưới thân, hai chú hổ lập tức vọt tới trước. Từ xa hắn còn nghe thấy tiếng cười đầy vui sướng của Đường Miểu.

"Chú Tiếu, con chờ mọi người ở phía trước nha!"

"Anh cũng muốn cưỡi hổ." Tiếu Hồ Lâm quay sang nói với Đường Thất.

"Kiếp sau đi." Có một lần Hồ Đồ đội cùng làm nhiệm vụ với quân đoàn hoa quả, gặp được một chú sư tử có dị năng cực kỳ oai phong. Hắn và Tiếu Hồ Lâm định bắt nó rồi chinh phục nó, học theo tiên sinh và tiểu thiếu gia, để nó làm thuộc hạ, ai dè cả hai xà quần với nó suốt hai ngày, không chỉ không động được tới một sợi lông của nó, mà còn bị con sư tử đó hành cho chật vật. Nhưng mà, sau đó bọn hắn tận mắt chứng kiến Đường Tư Hoàng và Đường Miểu chỉ cho con sư tử kia ăn có một cục thịt, nó đã biếng nhác nhắm mắt để mặc hai người đó vuốt ve. Đúng thiệt là "người so với người càng tức chết người."

"Cưng rốt cuộc có phải là người đàn ông của anh không thế?" Tiếu Hồ Lâm trừng hắn.

"Tôi sẽ cho anh biết rốt cuộc là phải hay không." Dứt lời, Đường Thất liền nhào tới đè Tiếu Hồ Lâm xuống.

Tiếu Hồ Lâm khinh thường hừ một tiếng, trở người đè ngược lại hắn...

Hai chân Đường Miểu kẹp chặt bụng Hổ Vương, buông nhúm lông đang nắm ra, giang rộng hai tay, miệng la to lên, nụ cười rạng rỡ tựa như ánh dương vậy.

Đường Tư Hoàng trách yêu, cười nói: "Nhỏ thôi, coi chừng gọi cả bầy tang thi tới đấy."

Đường Miểu cười hắc hắc với y, nhưng cũng không la to nữa.

Hai người chạy một hồi rồi bảo hai lão hổ chạy chậm lại, chậm rãi đi, mặc cho gió thu nhẹ nhàng chạm qua đôi má, mặt như phủ một lớp băng mỏng, vô cùng mát mẻ.

Phía trước không xa là một thôn trang, trong thôn trang bình thường luôn ẩn chứa nguy hiểm, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng âm thầm đề cao cảnh giác. Bỗng nhiên, một luồng khí lạnh từ bên trái đánh tới, mém chút sượt trúng má Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng kịp thời tránh được, nheo mắt nhìn lại, ra là một mũi tên băng to bằng cỡ cánh tay trẻ con.

Ánh mắt Đường Miểu sắc bén lên, bất ngờ quay đầu lại thì thấy ba tên tang thi dị năng cùng năm con tang thi bình thường đang chạy về phía mình. Một tên trong đó vẫn còn tiếp tục phóng ra mũi tên băng. Đường Miểu phất tay trái lên, đồng thời nhảy xuống người Hổ Vương. Một sợi dây leo xanh như một chú rắn cấp tốc bắn tới trước mặt tang thi dị năng, đột nhiên linh hoạt xoay tròn, cuốn quanh tang thi dị năng hệ băng mấy vòng rồi siết chặt lấy cổ nó.

Đường Tư Hoàng ném tới một lôi cầu, tấn công một tang thi dị năng khác, hai tay chống hờ lên lưng Hổ Tướng, vững vàng đáp xuống đất. Con tang thi này là tang thi dị năng hệ tốc độ, người nhẹ nhàng như yến, dễ dàng tránh được lôi cầu của Đường Tư Hoàng.

Hổ Vương nhảy tới, móng vuốt sắc bén xé toang lồng ngực một tang thi, nhảy bổ tới con tang thi thứ ba, Hổ Tướng cũng tấn công sang mấy con tang thi bình thường khác.

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng rõ ràng là nhìn ra được ba con tang thi dị năng này có cấp bậc không nhỏ, nhưng vẫn nắm chắc chín phần là có thể đánh bại được bọn chúng. Hai người nhanh chóng phòng hộ tốt cho bản thân, lần nữa tấn công. Hiện tại bên nhân loại đã phát triển rất tốt nhưng vẫn chưa có thành tựu gì nổi bật trong việc nghiên cứu thuốc giải kháng virus tang thi. Hai người đã trả một cái giá khá cao mua thuốc giải cấp 2, loại thuốc này là phiên bản nâng cấp của thuốc giải đời đầu, nhưng nó vẫn không thể tiêu diệt được virus tang thi. Nếu bị tang thi làm bị thương, tiêm loại thuốc này vào thì chỉ có thể áp chế virus tang thi được năm năm. Sau năm năm, người bị thương nếu vẫn không được trị liệu thêm bước nữa thì vẫn sẽ biến thành tang thi.

Lúc này, phía trước truyền đến tiếng nói chuyện và tiếng bước chân, còn có người hô lên: "Đằng trước có tiếng động."

Đường Miểu không quay đầu lại, tiếp tục giao đấu với tang thi dị năng hệ băng, nhưng tinh thần đã tiến vào tình trạng cảnh giác.

"Có người bị tang thi tấn công! Mau đi hỗ trợ!" Có người la lên, tiếng bước chân phía sau càng tiến tới gần.

Chỉ chốc lát sau, có bảy tám người gia nhập vào cuộc chiến, trợ giúp Đường Tư Hoàng và Đường Miểu áp chế tang thi dị năng. Có bọn hắn hỗ trợ, ba tên tang thi dị năng cùng năm tang thi bình thường mau chóng bị tiêu diệt, Đường Miểu không chút khách khí móc ra tinh hạch của tang thi dị năng hệ băng và tang thi hệ tốc độ, của con còn lại thì không động vào. Con dị năng thứ ba là do hai người mới tới và Hổ Tướng cùng nhau giết chết.

Người trông có vẻ giống đội trưởng của đám người kia hiểu ý của Đường Miểu, mỉm cười thiện ý với cậu, rồi kêu đồng đội đi móc viên tinh hạch kia.

"Xin chào, hai người là từ đâu tới vậy?"

Đường Miểu lịch sự mỉm cười, đáp lời: "Chúng tôi tới từ phương bắc. Cám ơn các vị đã giúp đỡ." Đây không phải những con người đầu tiên mà họ gặp trên đoạn đường này, cũng không phải những đồng loại đầu tiên có thiện ý. Năm năm này dường như cũng là thời kỳ quá độ cho sự phát triển và trưởng thành của con người, trong năm năm này, việc con người tàn sát lẫn nhau đã gây ra những tổn thất cực kỳ nghiêm trọng cho con người. Biết bao nhiêu tội lỗi đã xảy ra chỉ vì con người tàn sát lẫn nhau, khiến tang thi thừa dịp chen vào. Việc này dường như đã khiến con người hiểu rõ một đạo lý: nếu muốn chiến thắng trong cuộc chiến chống tang thi thì đầu tiên con người phải đoàn kết lại. Vì thế, hiện tại tuy giữa con người vẫn không thể tránh được chuyện mưu tính nhau nhưng cũng không còn giống trước kia, động chút là anh giết tôi, tôi giết anh.

"Việc nhỏ thôi, chúng tôi cũng chỉ là vô tình đi ngang qua." Đội trưởng tò mò nhìn Hổ Vương và Hổ Tướng, hắn nhìn ra được Hổ Vương và Hổ Tướng đang giúp Đường Tư Hoàng và Đường Miểu, hiển nhiên là do hai người nuôi, bằng không cũng chẳng tùy tiện để đồng đội mình tới gần: "Hai người muốn tiếp tục xuôi nam sao? Nếu như có ý định đi qua thôn Tiểu Lý thì tôi đề nghị hai người nên đi đường vòng."

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đưa mặt nhìn nhau. Thôn Tiểu Lý trùng hợp lại là con đường xuôi nam gần nhất của bọn họ.

"Trong đó có chuyện gì sao?" Đường Tư Hoàng móc một điếu thuốc ra đưa cho hắn, hỏi.

Đội trưởng có hơi khó mà tin được nhìn y vài giây, tay kích động đến độ có phần run rẩy. Hai ba năm trước, dùng địa vị và bản lĩnh của hắn, còn có thể có được thuốc lá, nhưng thứ này bây giờ càng ngày càng ít, hắn đã không hút thuốc chừng nửa năm rồi. Nhìn ra được hai người trước mắt đều là người có bản lĩnh, hắn cũng không khách khí, nhận lấy điếu thuốc, để trước mũi hít sâu một hơi, trả lời: "Chúng tôi cũng không biết gì nhiều, chỉ biết là ai đi ngang qua thôn Tiểu Lý đều không thể sống sót đi ra. Nghe nói trong đó có một căn cứ quy mô nhỏ, thủ lĩnh là một người phụ nữ, cô ta và thuộc hạ đều cực kỳ hung mãnh. Căn cứ bọn tôi lúc trước định mở rộng thế lực, từng phái người đi tìm hiểu nhưng hai nhóm người được phái đi chẳng có ai trở ra. Cái căn cứ nhỏ đó chẳng bao giờ chủ động chọc vào những căn cứ khác, thủ lĩnh căn cứ bọn tôi cũng không muốn đi tìm phiền toái nên sau đó không phái người đi nữa. Ông đây cũng hơi tò mò cái căn cứ đó rốt cuộc là có cái gì nhưng đầu năm nay a, hiếu kỳ là chết người." Vị đội trưởng nọ vừa nói vừa lắc đầu cảm khái.

Đường Miểu rất đồng ý câu cuối cùng, gật đầu tán thành. Bọn họ cũng không vội trở về thành phố G, đi đường vòng cũng chẳng sao.

"Cám ơn chú đã nhắc nhở."

Đội trưởng thoáng do dự, hỏi Đường Miểu: "Các vị tới từ phương bắc, có thể nói cho bọn tôi tình hình ở đó không?"

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng cũng phải đợi đám Tiếu Hồ Lâm, chung quanh lại không có gì nguy hiểm, cũng không ngại kể cho đội trưởng nọ tình hình bên căn cứ Kinh đô. Đội trưởng khi biết được căn cứ Kinh đô có thể dùng tinh hạch để phát điện, hơn nữa mới đây còn nghiên cứu ra thuốc giải cấp 2, thì cực kỳ kích động tỏ vẻ phải mau chóng báo tin này cho trưởng căn cứ. Thiết bị thông tin của căn cứ Kinh đô không thể nào phủ sóng toàn quốc được, tốc độ lan truyền tin giữa các căn cứ cũng rất chậm cho nên không ít căn cứ phía nam đều không biết chuyện căn cứ Kinh đô đã nghiên cứu ra thuốc giải độc cấp 2.

Lúc này, xe của Đường Nhất và Tiếu Hồ Lâm đã tới gần.

Đường Miểu lập tức lên tiếng: "Là người của bọn tôi."

Không ngờ, đội trưởng kia sửng sốt vài giây liền nói: "Đó là cờ đội của quân đoàn hoa quả! Tôi đã từng nghe tới quân đoàn hoa quả và cả căn cứ Đường thành nữa, hai người là người của quân đoàn hoa quả?"

"Sao? Có vấn đề gì à?" Đường Tư Hoàng bình thản dò xét hắn.

Vị đội trưởng nọ vội nói: "Không, không có gì cả, quân đoàn hoa quả và căn cứ Đường thành đều rất nổi danh ở đây. Chỉ là không ngờ lại được gặp người của quân đoàn hoa quả thôi. Vinh hạnh vinh hạnh!"

Một đồng đội của hắn còn kích động hỏi thẳng: "Xin hỏi hai người có mang theo lương thực sinh trưởng ở đó không? Nếu có thì chúng tôi có thể dùng giá cao để trao đổi."

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng mặc dù rất tự hào vì tiếng tăm của căn cứ Đường thành lan truyền xa như vậy nhưng vẫn biết đạo lý không nên công khai của cải của mình được, dĩ nhiên sẽ không nói thật.

Đường Tư Hoàng đáp: "Thật không khéo, chúng tôi muốn đến tỉnh F nên chỉ mang theo lượng thức ăn vừa đủ cho chuyến đi này. Đích đến vẫn còn khá xa, nếu như bán cho các vị thì sẽ không đủ cho chúng tôi."

Đội trưởng cũng thấy lời của thuộc hạ mình không ổn, liếc cậu ta tỏ vẻ không đồng ý, rồi nói với Đường Tư Hoàng: "Thật đáng tiếc, chúng tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Lúc này, xe của Đường Nhất và Tiếu Hồ Lâm đã bắt kịp.

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng lần nữa cảm ơn vị đội trưởng nọ, lên xe rời đi. Tiếu Hồ Lâm và Đường Thất cũng lên xe Đường Nhất.

"Hai người nói chuyện với bọn họ lâu như thế, là có tin gì đáng chú ý sao?" Tiếu Hồ Lâm hỏi.

Đường Tư Hoàng đáp: "Tránh thôn Tiểu Lý, chỗ đó không yên ổn."

*************