Ngồi trên taxi trở về trường, Tống Trình cứ cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Tôi liếc nhìn qua.

Anh đang tìm kiếm trên Baidu: “Thẩm Tinh Hồi là ai?”

Tôi nén cười, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Trên đường phố xe cộ qua lại tấp nập, không ít cặp đôi nắm tay nhau dạo bộ bên lề đường, mấy người bán bóng bay và gấu bông cũng đông khách. Cảnh tượng rất náo nhiệt.

So với khung cảnh ngoài kia, bên trong xe lại im lặng đến kỳ lạ, im lặng đến mức có chút ngượng ngập.

Bác tài xế nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu, cười nói: “Hai đứa giận nhau à?”

Tôi ngẩn người, cùng lúc với Tống Trình, cả hai đều đáp: “Không có.”

Chúng tôi liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt quay đi chỗ khác.

Khi ấy tôi không nhận ra rằng, với cách xưng hô “hai đứa” của bác tài, cả tôi và anh đều không phủ nhận điều gì cả.

Xuống xe, về đến trường cũng đã hơn mười giờ tối.

Đi trên con đường rợp bóng cây trong sự yên tĩnh, tôi cuối cùng không kìm được mà hỏi một câu.

“Anh sợ em bị người quen trên mạng lừa nên mới đi tìm em phải không?”

Dưới ánh đèn đường, bóng của Tống Trình kéo dài trên mặt đất.

Tôi nhìn chăm chú vào cái bóng của anh, thì anh đột nhiên dừng bước.

Tôi ngẩn ngơ, tầm mắt từ cái bóng dưới chân dời lên khuôn mặt anh.

Tống Trình nhìn tôi, vẻ mặt không biểu cảm gì.

Chúng tôi nhìn nhau vài giây, anh mới trả lời câu hỏi của tôi.

“Đúng, sợ em bị người ta lừa, lo em gặp chuyện, nên mới đi tìm em.”

Tôi cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp, chỉ biết lí nhí nói: “Cảm ơn.”

“Xin lỗi nhé, là do em không nói rõ ràng với anh.”

“Không phải lỗi của em.” Tống Trình nói: “Là do anh quá lo lắng thôi.”

Tại sao lại lo lắng?

Đối với anh, tôi là một người quan trọng đến vậy sao?

Tôi sững sờ nhìn anh, hai câu hỏi đó quanh quẩn trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn không thể hỏi ra.

Tống Trình lặng lẽ đưa tôi đến dưới ký túc xá.

“Về đi, nghỉ ngơi tốt nhé.”