CHAP 63 – TRỞ VỀ BẾN CẢNG

Bên dưới một vòm trời đêm vắng sao bao la rộng lớn, là một người đàn ông đang đứng trên boong của một con tàu huyền thoại mang tên Vanished – ngài Duncan, người đang ngơ ngẩn ngước nhìn một khung cảnh huyền diệu của thế giới: một vết nứt khổng lồ, rực sáng kẽ ngang qua bầu trời của anh ta, vẽ lên một màu kì bí xuyên suốt cả vũ trụ. Những đám mây vũ trụ, những vệt sáng mờ ảo của tinh vân bao phủ lấy thứ dị thường này, chỉ làm nổi bật thêm bản chất huyền ảo và ma mị của chính nó. Anh nheo mắt, cố gắng vẽ ra một đặc điểm quen thuộc nào đó trong vết thẹo mà anh có thể nhận ra, hi vọng rằng có thể chứng minh thứ giả thuyết hão huyền đang thành hình trong tâm trí của mình.

Anh tự hỏi, rằng có thể nào, cảnh tượng mà anh đã chứng kiến nơi đáy tàu khi ấy, thực chất, lại là hình ảnh chiếu lại của vết thẹo thiên văn khổng lồ đang lặng lẽ tồn tại trên trời cao?

Liệu nếu thực sự thực tại bên ngoài thực tại vật lí của chúng ta là Hạ Không, vậy thì theo như một vài dự đoán, có thể thứ Tạo Vật của Thế Giới này có hay không là một mối liên kết giữa các chiều không gian khác nhau?

Bất kể có cố gắng ngẫm đến mấy, Duncan cũng không thể nào có thể tìm ra được một manh mối, hay là một chứng cứ nào có thể chứng minh giả thuyết ấy của anh từ vết thẹo thiên văn đó cả. Một giả thuyết thì cũng chỉ là một giả thuyết mà thôi. Vết thẹo ấy đơn giản hiện tại lại vượt xa ngoài tầm với của anh, và anh không thể nào có thể quan sát được các chi tiết phức tạp và lộn xộn của nó chỉ bằng chiếc ống nhòm cầm tay của mình được. Theo những gì anh có thể quan sát, vệt thẹo ấy chỉ tương đối giống với cảnh tượng bên dưới đáy tàu của Vanished mà thôi. Và có lẽ do chuyến thám hiểm căng thẳng vừa rồi, mà anh đã tưởng tượng ra một mối liên kết nào đó giữa bọn chúng trong khi lại chẳng hề tồn tại.

Duncan dành rất nhiều thời gian đứng trên boong tàu, lặng lẽ lắng nghe tiếng sóng và gió biển cực chill khi anh vẫn đang tiếp tục suy nghĩ về bí ẩn này. Đồng thời vẫn thỉnh thoảng quan sát tên thuyền phó Đầu Dê, thứ như thể đã bình tĩnh trở lại và đang tập trung lái tàu.

Tuy nhiên mặc dù đã cố chấn tỉnh bản thân mình, Duncan vẫn không thể nào có thể quên đi được mối hiểm hoạ tiềm tàng đang đe doạ tới toàn bộ con tàu này. Đó là một cảm giác bức rức, căng thẳng và lo lắng về một hậu quả không thể biết trước do một nguồn cơn cũng cực kì bí ẩn. Một cảm giác như thể khắp nơi trên con tàu này – từ những cột buồm chọc trời to lớn, tới những cánh buồm thắt chặt đang đung đưa, và kể cả những cuộn dây thừng đang nằm rải rác trên boong. Từng vật thể trên con tàu này như thể đang cùng lúc thì thầm với anh, trao đổi và quan ngại về “cánh cửa” bí ẩn ở dưới đáy.

Đây là lần đầu tiên Duncan cảm nhận được dạng cảm xúc nặng nề ấy trên khắp nơi trên tàu Vanished.

Kể từ khi vừa mới trở về từ đáy tàu, mọi thứ như thể khi mối liên kết giữa anh và Vanished cũng đã được củng cố hơn rất nhiều vậy. Và hiện tại, con tàu tựa như đã hoàn toàn cảm nhận được vị thuyền trưởng của nó, quan sát mọi hành vi có thể bất thường của anh kể từ khi anh “chạm” vào cánh cửa bí ẩn ấy.

Những luồn gió biển lạnh lẽo lướt qua gò má anh, Duncan hút một hơi thật sâu, thật lâu và bắt đầu chậm rãi tiến lại gần căn cabin của mình. Những ngón tay của anh gõ đều theo nhịp trên lan can, khi đang tự mình thì thầm trấn tĩnh, “Bình tĩnh nào, chẳng có gì kì quặc xảy ra cả.”

Con tàu có vẻ như đang phản hồi lại với hành động ấy của anh. Khi sự căng thẳng khắp nơi trên Vanished bắt đầu dần tan đi, các cuộn dây thừng đã bắt đầu dãn ra, những cánh buồm bắt đầu thẳng thướm lại và kiêu ngạo duỗi căng, và những tiếng rên rỉ ở các khoang bên dưới cũng bắt đầu lặng dần.

Có lẽ, rằng tàu Vanished cuối cùng đã chấp nhận rằng vị thuyền trưởng duy nhất của nó hiện tại hoàn toàn bình thường.

Bước đến phía trước cánh cửa căn cabin của chính mình, Duncan ngừng bước. Thay vì như thường lệ mà kéo mở nó ra, anh lại nắm chặt lấy tay nắm cửa và đẩy về phía trước, mở ra một bước màng mờ ảo và cuồn cuộn của màn sương.

Không hề do dự mà bước về phía trước một bước, về một màn đêm âm u và khó lường của màn sương, Duncan liền cảm thấy một động đậy bất thình lình trên vai anh, nơi mà chú bồ Ai ấy vẫn đang đậu bên trên. Vỗ đôi cánh của mình thật nhanh, Ai bay lên và đậu trên một cánh buồm gần đó, vang lên những tiếng kêu hoảng loạn, “Đường phía trước bị hỏng rồi! Đường phía trước bị hỏng rồi!”

Duncan tò mò liếc nhìn chú chim một nhịp, chỉ một chốc lát trước khi anh bước thêm một bước nữa về phía trước. Và rồi lạ thay, anh liền nhận ra rằng mình đang đứng giữa căn hộ nhỏ bé và thân thuộc của mình.

Ngước nhìn xuống dưới, Châu Minh kiểm tra sơ qua về hình dạng của mình. Đôi bàn tay anh vẫn còn như lúc trước, vẫn là một bộ dạng thân thuộc tới từng chi tiết; anh đang vận trên người một bộ đồ bình thường như thường lệ - chỉ là một chiếc áo thun trơn cùng với một chiếc quần đùi. Anh hiện tại trông cực kì khác xa so với hình dáng của vị thuyền trưởng Duncan đó; anh chỉ là một con người bình thường và tầm thường về mọi mặt mà thôi.

Ngẩng đầu lên, anh lặng lẽ quan sát xung quanh mình. Mọi thứ xung quanh đều y đúc như trước khi anh bắt đầu chuyến thám hiểm đó; không một hạt bụi nào có thể rời vị trí của mình với sự vắng mặt của anh.

Anh đưa mắt tới những vật dụng nội thất trong căn phòng của mình, với một tâm trí đang bị xoáy cuộn bởi những suy nghĩ và suy đoán. Tầm nhìn anh liền hướng tới cánh cửa phòng của anh, và kí ức về cánh cửa mà anh đã từng chạm chán bên dưới đáy tàu Vanished bắt đầu trồi lên trong tâm trí. Anh nhớ về vị trí đứng của cánh cánh cửa ấy, về góc độ mà cánh cửa ấy xoay về.

Đứng tại vị trí song song với cái mà anh nhớ, anh tưởng tượng ra một người đang đứng ở phía đối diện phía sau cánh cửa căn hộ này. Và rồi, anh quay người lại để nhìn chính căn phòng từ góc nhìn đó.

Nhìn xuyên qua khe hở của cánh cửa, anh có thể nhìn rõ được trung tâm của căn phòng này của anh. Anh hướng mắt tới chồng vật dụng lộn xộn đang xếp chồng trên chiếc bàn của mình – chiếc máy tính bàn của anh, những cuốn tập, sách, và những tờ giấy, bút của mình; Đó chính là nơi mà anh đã từng dành ra hàng giờ đồng hồ đắm chìm trong những cuốn sách, viết những suy nghĩ trên những cuốn tập, và chấm điểm cho những đợt kiểm tra và bài tập của những cô cậu học sinh của anh.

Ngập ngừng xoay người lại, Châu Minh kéo nhẹ cánh cửa, chỉ chừa một khe hở đủ nhỏ để anh có thể nhìn qua. Những hơi thở gấp rút và căng thẳng liên tục chà sát cổ họng anh, khi sự lo lắng và mong đợi đang dâng trào bên trong anh.

Hiện tại tim anh đang vô cùng loạn nhịp. Anh biết rõ rằng nó không nên như thế, rằng nó không có gì đáng sợ cả, vậy mà anh lại không thể nào có thể rũ bỏ nỗi sợ hãi này… Lỡ đột nhiên bất thình lình xuất hiện một đôi mắt ở phía bên kia cánh cửa thì sao? Liệu ngài thuyền trưởng nghiêm nghị của con tàu ma ấy sẽ xuất hiện trước mặt anh chăng? Hay còn tệ hơn, khi đột nhiên lại có một thanh kiếm cướp biển đâm qua khe hở ấy, xuyên qua ngực anh?

Áp mặt sát vào cánh cửa, mắt anh quét thật nhanh qua không gian phía bên kia.

Và tất cả những gì anh có thể thấy, chỉ là một màn sương đen cuồn cuộn, mờ ảo mà thân thuộc kia.

Một làn sóng nhẹ nhỏm liền lướt nhẹ qua Châu Minh, nhưng trong sự nhẹ nhỏm ấy cũng lẫn lộn đôi chút một chút thất vọng lạ lùng – một cảm giác hụt hẫn khó tả như khi anh vừa mới đột ngột vụt mất một điều đó thật sự rất hấp dẫn và ly kỳ.

Lắc nhẹ đầu để rũ bỏ những cảm xúc kỳ quặc ấy đi, Châu Minh chậm rãi bước về phía bàn làm việc của mình. Mọi đồ vật mà trước kia anh từng đặt trên bàn giờ vẫn còn đầy đủ. Những tờ giấy đầy rẫy những nét vẽ doodles nguệch ngoạc, một cuốn nhật ký được đặt một cách ngay ngắn, và một màn hình máy tính vẫn đang phát ra một nguồn sáng mờ nhạt mặc dù đã rút phích cắm ra.

Mọi thứ đều y như lúc trước.

Châu Minh trút ra một hơi thở dài mà anh đang giữ trong lòng, nhưng rồi bỗng đột nhiên liền đông cứng tại chổ - căn phòng này thực sự đã có một sự thay đổi!

Ánh mắt anh liền hướng tới một góc trên chiếc bàn làm việc. Tại nơi chẳng hề có gì đặc biệt đó, xuất hiện một vật thể - một món đồ trang trí phức tạp và nhỏ nhắn. Đó… chính là mô hình vô cùng chi tiết và sống động của con tàu Vanished.

Sự hiện diện của món mô hình này làm Châu Minh vô cùng ngạc nhiên và sốc. Khiến anh không thể tin được vào mắt mình mà tê liệt như thể hàng thế kỷ. Anh chắc chắn rằng mô hình này – mô hình của chính con tàu Vanished – không hề xuất hiện ở đây kể từ lần cuối cùng anh bước ra khỏi căn phòng này.

Cố vượt qua khỏi cơn sốc, anh chầm chậm chớp mắt và cần thận đưa tay nâng thứ “mô hình” đã bí ẩn xuất hiện trên bàn của anh lên. Sau đó liền phân tích nó thật kĩ lưỡng.

Phiên bản song song và thu nhỏ của “con tàu ma” dài chỉ vỏn vẹn 6 inch. Trọng lượng của nó cũng không có gì đặc biệt so với những món mô hình bình thường, nhưng mức độ chi tiết của nó thì lại cực kì thất thường. Nhờ việc quan sát nó thật kĩ càng, Châu Minh đã có thể phát hiện ra những chi tiết thậm chí là nhỏ nhất, ví dụ như những sợi dây thừng và những thùng nước đang nằm rãi rác trên boong…

Thứ khác biệt duy nhất giữa nó và tàu Vanished có lẽ chỉ là kích cỡ mà thôi.

Đột nhiên, một suy nghĩ bỗng loé lên trong tâm trí Châu Minh. Anh đưa mô hình con tàu lại gần hơn, và cẩn thận, từ từ kéo cánh cửa cabin thuyền trưởng tí hon đang nằm ở phía đuôi của con tàu. Mắt anh quét qua từng chi tiết mọi thứ được đặt trong căn cabin ấy.

Không hề có một dấu vết nào của bức tượng đầu dê ấy trên chiếc bàn điều hướng.

Tương tự, mô hình thu nhỏ của con tàu cũng không hề có dấu hiệu nào về sự hiện diện của Alice.

Một suy nghĩ bất thường liền hiện lên trong tâm trí Châu Minh. Ban nãy là một cảm giác mong đợi cực kì kỳ quái – anh không hiểu tại sao mà anh lại mong đợi rằng mình sẽ thấy được “Alice” bên trong con tàu Vanished thu nhỏ đó, một thứ rằng anh cho rằng đã rất là kỳ cục.

Hay có lẽ, rằng sự xuất hiện bất thình lình của con tàu mô hình này mới là cái đáng kỳ cục?

Bồng bế phiên bản thu nhỏ của tàu Vanished trên tay, Châu Minh dần chìm sâu vào những dòng suy nghĩ.

Trong khi anh vẫn đang bối rối trước sự hiện diện kì lạ của con tàu trên góc bàn của anh, anh cũng không thể chối bỏ được một sự thật rằng mối liên kết giữa căn phòng dường như bị cô lập này với “thế giới bên ngoài cánh cửa” đã chặt chẽ hơn đáng kể so với những gì mà anh đã nghĩ.

Sự thay đổi ấy có lẽ đã bắt đầu kể từ khi anh “chiếm quyền điều khiển” con tàu Vanished, hay có lẽ là sau khi anh lén nhìn vào khe hở của cánh cửa ấy – cánh cửa dẫn vào Hạ Không.

Tựa lưng vào ghế, Châu Minh thu gọn lại những luồng suy nghĩ hỗn loạn của mình.

Anh nhận ra rằng anh vẫn có thể “cảm nhận” được những gì đang xảy ra ở bên kia cánh cửa. Anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của tàu Vanished, của Đầu Dê, và thậm chí… là của một thành quốc xa xôi mang tên Pland ấy và… thứ “vỏ bọc” thứ hai đang được đặt tại một cửa tiệm đồ cổ ở đấy.

Sau một hồi suy xét nhưng không thể chắc chắn được gì, Châu Minh dần ổn định trở lại. Ánh mắt anh vẫn dán vào con tàu ma mị nhỏ bé trên tay anh, và rồi hướng về một chiếc kệ trống tại góc của căn phòng.

Anh đã mua chiếc kệ ấy từ nhiều năm trước, nhưng cho tới tận hoàn cảnh hiểm nghèo hiện tại, anh vẫn chưa thể tìm được một thứ gì để đặt lên nó. Và hiện tại, chiếc kệ ấy đang được trang trí bởi những chai lọ thuỷ tinh lấp lấp và nhỏ nhắn mà anh đã từng rất hối hận khi nhắm mắt mua bừa trên shop online, chừa ra một chổ còn rất lớn trên chiếc kệ ấy.

Với con tàu Vanished thu nhỏ trên tay, Châu Minh nhẹ nhàng và khéo léo đặt chiếc “mô hình” này lên chổ trống trên kệ.

Khi con tàu đã được đặt ngay ngắn, anh lùi lại một bước để chiêm ngưỡng “thành quả” của mình, tương đối hài lòng về vị trí đặt của con tàu mô hình ấy.

Sự hiện diện của nó trong căn phòng của anh vẫn còn vô cùng bí ẩn, nhưng ít nhất… trong những tháng ngày giam cầm này, anh đã có thể tô điểm thêm cho căn phòng trần tục của mình một chút gì đó được gọi là đẹp mắt.

Không gian u tịnh và yên tĩnh của đại dương bị phá vỡ bởi một hồi còi vang dội. Đã đến bến cảng tương đối sớm hơn so với mọi ngày, Vanna bước một bước tại một góc trên đài quan sát, mắt cô quét qua cảnh tượng đang diễn ra tại cảng bên dưới.

Mọi hoạt động rộn ràng và xô bồ như thường lệ tại cảng biển chính của Pland hoàn toàn biến mất trong ngày hôm nay, để lại một khu cảng tĩnh lặng một cách lạnh gáy. Các công nhân và nhân viên tại cảng đều hoàn toàn vắng mặt, được thay mặt bởi một lực lượng an ninh đáng sợ được vũ trang tận răng cùng với các vệ quân nghiêm nghị của nhà thờ.

Đồng thời canh gác gần đó cũng là hàng chục cỗ máy hơi nước biết đi, trở thành một rào chắn cứng cáp bảo vệ con đường hướng thẳng tới trung tâm của bến cảng.

Ngoài khơi, những cơn sóng đang nhẹ nhàng vỗ đều vào một con tàu hơi nước tao nhã khi nó đang tiến lại gần bến.

Tên của con tàu ấy, là White Oak.