“Hoàng huynh…… Huynh trưởng……” Triệu Khang không dám quay đầu lại, chỉ có thể thấp giọng khóc nức nở, ông ta không biết nên đối mặt thế nào với người đứng phía sau kia, ông ta thậm chí còn có thể ngửi được mùi máu tươi nùng gay mũi trên tay mình.

“Phủ đệ của ngươi địa thế cao, không dẫn nước vào ao được, ta liền tự mình mang theo thợ thủ công đến để bọn họ làm một bánh xe nước lớn, mang nước từ sông Kim Thủy rót vào hồ trong phủ đệ cho ngươi, chỉ vì không muốn hoa viên của ngươi không bằng của người khác.”

“Ngươi bị bệnh, ta tự mình làm ngải cứu cho ngươi, chỉ hơi nóng ngươi đã kêu đau, vi thế ta chỉ đành thử trên người mình trước, mới dám đắp lên cho ngươi, thẳng đến khi ngươi bắt đầu đổ mồ hôi, đỡ bệnh ta mới hồi cung.”

“Ta biết ngươi nuôi nhiều tử sĩ, nhưng không nói ra, không những thế ta còn ban thưởng Cao Quỳnh cho ngươi, để hắn tận trung với ngươi.”

“Ngươi thích ngựa vì thế ta sưu tầm ngựa hay từ khắp mọi nơi về, còn để ngươi ở ngự mã đài luyện ngựa. Các triều thần có phê bình kín đao nhưng đều bị ta bác bỏ, chỉ vì ta luôn nhớ rõ ngươi là đệ đệ ruột của ta, là đứa nhỏ từ nhỏ đã đi theo ta phía sau không rời nửa bước.”

Nghe đến đây, Triệu Khang đã nước mắt nước mũi giàn giụa. Ông ta bưng tay che mặt, ầm ầm quỳ xuống, “Huynh trưởng, một đời này chung quy là ta thiếu nợ huynh, ta biết sai rồi.” Ông ta xoay người, di chuyển hai đầu gối, bò về phía Triệu lãng, duỗi tay túm lấy góc áo bào đen nhánh của người kia, “Huynh trưởng, hoàng huynh, ngươi còn nhớ rõ không? Khi còn nhỏ ta nghịch ngợm phạm sai lầm, đều là huynh thay ta cầu tình trước mặt mẫu thân, ta biết lần này ta tội khó có thể tha nhưng mong huynh tha thứ cho ta một lần, một lần này nữa thôi, kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của huynh.”

Nói tới đây, ông ta bỗng nhiên sửng sốt một chút, tròng mắt chuyển động, nước mắt cũng ngừng chảy, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt quen thuộc kia, trong miệng nhỏ giọng nói thầm, “Không…… Không đúng, hoàng huynh sẽ không chủ động nhắc tới những việc này. Mỗi khi ta nhắc đến thì huynh ấy đều sẽ ngăn lại, nói cái gì mà huynh ấy đã sớm quên mất…… Ngươi…… Ngươi không phải huynh trưởng, ngươi là người nào mà dám cả gan giả mạo tiên đế?”

Nói xong lời cuối cùng này thì giọng ông ta đã cao hơn không ít, sống lưng cũng thẳng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc kia. Nhưng sau đó cả người ông ta lại mềm nhũn xuống, bởi vì một cây châm dài đã chui vào giữa trán ông ta, đâm thủng đầu lâu, tiến vào trong óc ông ta.

“Tuy huynh ấy không nói đến nhưng ta cũng sẽ không quên, người trong thiên hạ cũng sẽ không quên. Triệu Khang, ngươi giết huynh trưởng soán vị, một nét bút này lịch sử sớm đã ghi lại, ngươi không chối được đâu.”

Trước khi ý thức trôi đi, ông ta nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên, không phải quỷ dị, nhưng lại càng khiến ông ta kinh hãi hơn. Ông ta động động ngón tay, cuối cùng vẫn từ bỏ giãy dụa, suy sụp mà khép mắt lại.

***

Ra khỏi cửa cung, Yến Nương đã thấy Thẩm Thanh chờ ở cách đó không xa. Nhìn thấy nàng, hắn liền tiến lên đón, hướng nàng hành lễ, “Cô nương, chuyện nên làm đã làm xong chưa?”

Yến Nương gật đầu với hắn, miệng nhàn nhạt nói, “Hiện tại hắn đã tỉnh, nhưng bị ta dọa như thế hẳn là sẽ thu liễm không ít, cũng sẽ không dám xuống tay với đám cựu thần.”

Trên mặt Thẩm Thanh là một nụ cười kính nể, “Cô nương đại nghĩa, không bởi vì hận thù cá nhân mà hạ sát người. Kỳ thật ta vẫn luôn lo lắng, bởi vì trước khi lâm chung, Thừa tướng đại nhân đã từng khẩn cầu ngài đừng giết ông ta, lúc đó ngài tức giận bỏ đi, không cho đại nhân cơ hội giải thích, vì thế đại nhân đành phải đem việc này giao cho ta, để ta nhất định phải giao Kim quỹ chi minh cho ngài. Cũng may, ta không cô phụ di nguyện của lão nhân gia.”

Thẩm Thanh giống như thở phào nhẹ nhõm, tươi cười trên mặt cũng sâu hơn.

“Kim quỹ chi minh ta cũng từng nghe thấy, chỉ là ta luôn cho rằng đó là giả, là Triệu Khang lấy cớ để có thể danh chính ngôn thuận đoạt quyền. Nhưng không ngờ, huynh ấy thật sự lập lời thề đó.” Nói tới đây, mặt nàng nhăn lại, có thêm vài phần thê lương, vô lực mà lắc đầu.

“Ta nghe đại nhân nói, khi đó cô nương vì chuyện dời đô mà có ngăn cách với tiên đế. Mà tiên đế trước sau không có cơ hội giải thích việc này rõ ràng với ngài, cho nên cô nương không tin cũng là chuyện bình thường.” Thẩm Thanh nhẹ giọng an ủi, rồi lại nhướng mày hỏi, “Nhưng ta nghĩ chỉ cái này hẳn không thể ngăn cản cô nương. Không biết lần này cô nương thủ hạ lưu tình là có nguyên nhân gì khác không?”

Yến Nương cười khen ngợi hắn, “Thẩm Thanh, ngươi không hổ là người Triệu Trạch Bình lựa chọn, ta chẳng gạt được ngươi cái gì. Ngươi đoán không sai, Lý Đức Nhượng kia quỷ kế đa đoan, hắn mạo hiểm lớn đi vào Đại Tống, khẳng định không phải chỉ vì báo thù. Thế nên trước khi tới hoàng cung, ta đã từng phái Tinh Vệ đến biên gới Liêu Tống điều tra, quả nhiên phát hiện nơi đó đã mai phục sẵn mười vạn tinh binh của Liêu Quốc. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ lệnh. Lúc đó ta mới nghĩ cẩn thận, Lý Đức Nhượng kia muốn ngư ông đắc lợi. Ông ta đã tìm hiểu kỹ ân oán giữa ta mà Triệu Khang, thế nên muốn mượn tay ta giết chết Triệu Khang, lại nhân cơ hội đó phái binh tấn công Đại Tống.”

Nói tới đây, nàng hắc hắc cười lạnh hai tiếng, trong mắt lộ ra một mạt hàn quang, “Sao ta có thể để hắn thực hiện được mưu kế chứ? Giang sơn này là tiên đế chinh chiến cả đời đổi lấy, ngài ấy từng nói có làm hoàng đế hay không cũng chẳng sao, quan trọng là người ngồi trong long ỷ phải yêu dân như con, có lòng khoan dung, lương thiện. Tuy Triệu Khang tâm tư ác độc, nhưng cả đời hắn đều phân cao thấp với tiên đế, sợ bị người ta nói có cái không phải cho nên hiện tại ta vẫn chưa thể giết hắn.” Nói đến đây, một cơn gió thổi qua mặt, khiến sợi tóc của nàng bay loạn, làm cho gương mặt bình đạm của nàng có thêm vài phần phiền muộn và cô đơn.

Trong lòng Thẩm Thanh bỗng nhiên vắng vẻ, hắn không tự chủ được mà ngẩng đầu, ngưng thần nhìn vầng trăng cô đơn trên bầu trời. Bãi bể hóa nương dâu, chỉ có nó vẫn có bộ dáng kia, chưa từng thay đổi.

“Thẩm Thanh,” Yến Nương bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh đang trầm tư, đột nhiên cao giọng nói, “Ngươi phải tận tâm tận lực phụ tá hắn, dùng sở học cả đời của ngươi để làm việc. Nếu tương lai mùa màng bội thu, ca vũ thăng bình thì ta sẽ tha một mạng cho hắn, nếu không,” nàng nghịch ngợm cười, từ khóe miệng phun ra mấy chữ, “Ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Dứt lời, nàng liền xoay người, đi về phía mặt trăng, bóng dáng mảnh khảnh giống như hòa vào ánh trăng.

Thẩm Thanh ngẩn ra, vội chạy chậm về phía trước vài bước, lớn tiếng hỏi, “Cô nương, ngài muốn đi đâu?”

“Mười một năm rồi ta chưa hề vì ngài ấy thủ lăng, hiện tại đã đến lúc rồi.”

“Vậy còn Trình đại nhân? Trình đại nhân phải làm sao bây giờ?” Hắn truy vấn.

Bước chân của Yến Nương cứng lại, thân mình giống như cũng cứng theo. Qua một lúc lâu nàng mới quay đầu nói, “Thẩm Thanh, nếu ngươi muốn che chở hắn thì ngàn vạn đừng để Triệu Khang biết phu nhân của hắn chính là Lâm Kính Ẩn. Ngươi nói với hắn hãy quên mọi chuyện đi, coi như ta chưa từng xuất hiện.”

Dứt lời, nàng bỗng nhiên mỉm cười, trong tươi cười có vô hạn đau khổ, cả người nàng tan đi, hóa thành một làn khói nhẹ,bay về phía Vĩnh Xương lăng.

“Không biết thừa nguyệt mấy người về, lạc nguyệt diêu tình mãn giang thụ.” Thẩm Thanh ngóng nhìn bầu trời trong sáng, ngẩn ra một lúc lâu mới rơi xuống một giọt nước mắt.