Số năm tôi độc thân vui vẻ bằng đúng số tuổi của tôi-20 tuổi.

Bởi thường không có duyên với phái nữ lắm, nên để có thể tự bảo vệ bản thân mình, tôi ngừng công cuộc tìm kiếm bạn gái dù vẫn đang còn đang đi học.

Nhưng không phải như vậy nghĩa là tôi bỏ cuộc hoàn toàn đâu nhé. Đợi tới lúc trở thành người làm công ăn lương đàng hoàng rồi, tôi sẽ nghiêm túc trở lại với chuyện này. Giờ đây ế một tý thì cũng chẳng chết ai cả. Tôi chỉ cần gặp đúng người phụ nữ mà mình sẽ yêu thương cả đời thôi mà.

Vì vậy mỗi khi thấy mấy thằng xung quanh tán tỉnh bạn gái tụi nó thì tôi cũng chẳng cảm thấy gì hết. Ngay cả khi thấy gái xinh, tôi cũng chẳng mảy may phát sinh chút tình cảm lãng mạn nào với đối phương.

Tôi cứ nghĩ rằng mình đã tắt công tắc tình yêu đi hoàn toàn rồi cơ.

Có điều, ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra trên đời này cơ chứ.

Chẳng có chuyện gì là không thể cả.

Và kỳ quan của thế giới này…chính tôi là người mang diễm phúc được trải nghiệm.

*

Một ngày nào đó tháng Tư.

Đầu giờ chiều tại Đại học Quốc gia S.

Căng tin trường đầy nhóc đám sinh viên đói bụng đang mua đồ ăn trưa. Tôi hiện đang ăn cơm cà ri lót dạ.

Ngồi cùng bàn với tôi là Hoshino và Tokunaga, hai sinh viên cũng thuộc khoa sư phạm, và cả hai người họ cũng đang ăn cơm cà ri hệt như tôi.

「Hể, vậy là tất cả học sinh mà Kamijou kèm đều đã đỗ vào trường mình rồi hả?」

Tokunaga hỏi tôi.

「Ừ. Tôi cũng mừng khi mấy cậu nhóc đã đỗ đúng vào ngành mình yêu thích. Đây cũng là một trải nghiệm rất có ích với tôi nữa. Cảm ơn ông đã giới thiệu tôi công việc này nhé.」

「Gì mà khách sáo vậy. Năm nay tiếp tục phát huy ha.」

Tôi có dự định tăng số học sinh mình có thể kèm trong năm nay lên. Động lực của việc dạy học này là nó giúp ích cho ngành nghề mà tôi đang theo học, còn chưa kể đem lại một chút thu nhập nữa.

「Ê, dẹp mấy chuyện tào lao đó đi, mấy ông có định tới buổi giao lưu không?」[note39114]

Hoshino nãy giờ chỉ âm thầm ngồi ăn cà ri, giờ đột nhiên lại tỏ vẻ đầy nghiêm túc hỏi.

Tôi nhăn mặt khi nghe cậu ta gọi công việc đầy quan trọng của mình là “mấy chuyện tào lao”.

「Đột nhiên ông nhắc chuyện đó làm chi vậy?」

「Ba bọn mình lập hội đi, rồi cùng nhau phối hợp hạ gục từng mục tiêu một cho riêng từng đứa.」

「Vậy thì giống như đi thi đấu thể thao rồi, đâu còn là đi tiệc giao lưu nữa.」

Tôi bực bội vặn lại.

「Chuẩn rồi đó bạn tôi! Tiệc giao lưu chính là một bộ môn thể thao! Một người vì mọi người! Mọi người vì một người! Đứa nào cầm đèn chạy trước ô tô bỏ mặc anh em tuyệt đối không được hưởng khoan hồng. Lập hội, bách chiến bách thắng!」

「Dạo này ông bị làm sao vậy…」

Hoshino tỏ ra phấn khích một cách lạ thường với buổi tiệc giao lưu. Trong lúc sự hăng hái của cậu ta đẩy lui lời lẽ của tôi, Tokunaga giải thích.

「Tháng trước cậu ta lại bị bạn gái đá. Thêm vào đó cậu ta đang sở hữu chuỗi ba buổi tiệc giao lưu ra về tay trắng rồi. Vì chẳng mấy khi cậu chàng lại ế chỏng chơ nên hơi mất bình tĩnh âu cũng là bình thường. Tôi đã bảo cậu ta là nên nghỉ ngơi chút đi, vì cậu ta càng ngày càng tỏ ra tham lam rồi, cơ mà…」

Nghe vậy, tôi quay qua nói với Hoshino một cách nghiêm túc.

「Hoshino này…ông nên bỏ việc kiếm đại bạn gái chỉ để lấp đầy sự cô đơn của mình đi. Có thể lúc đó ông sẽ thoả mãn vì có được bạn gái, nhưng con gái người ta biết đâu lại đang muốn tìm người có thể đi cùng tới hết cuộc đời thì sao. Chẳng phải sự khác biệt ở mục đích tới với nhau của hai bên nên mới rạn nứt như cơm bữa à?」

「…Ông rõ là đang trong một mối quan hệ phức tạp cơ mà, sao cách ông nói nghe như thể chuyên gia vậy? Gì thế này? Chuyện gì đã xảy ra với ông thế?」

Hoshino nhìn tôi chằm chằm, như thể đã nhìn thấy được sự thay đổi ở tôi.

Tôi hờ hững ăn xong đĩa cơm cà ri và nhấp một ngụm nước. Sau khi đã đảm bảo miệng đã hết vị cay tê, tôi mới từ tốn đáp.

「À à…quên chưa kể mấy ông nhỉ, nhưng từ hè năm ngoái thì tôi đây đã có gấu rồi nhé.」

「Hả?」

Hoshino và Tokunaga đồng thanh la lên, và cả hai cùng nhìn vào tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc.

*

Tối hôm đó.

Sau khi tan học, tôi ghé qua cửa hàng bánh ngọt và mua năm chiếc bánh pudding a la mode.

Chúng là cho ba, má, Mana, Erika và tôi.

Tôi cẩn thận xách chiếc túi để tránh những chiếc hộp đựng bị bung nắp, xong bắt đầu về nhà. Trên đường về, tôi bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra kể từ mùa hè năm ngoái.

Vào tháng Tám, tôi và Erika đã chính thức trở thành người yêu của nhau. Erika đã ở nhà tôi tới hết hè, nhưng sang tháng Chín thì em ấy trở về nhà má ruột.

Có vẻ như lão tình nhân của má em ấy vẫn sống trong căn nhà đó, nhưng Erika vẫn cương quyết đấu tranh với lão. Tôi ước rằng mình có thể giải thoát em ấy ra khỏi căn nhà đó ngay lập tức, nhưng hiện giờ tôi vẫn chưa có đủ sức mạnh để làm điều đó.

Tôi dặn em ấy phải gọi mình ngay lập tức nếu có chuyện, và nếu có bất trắc gì thì phải chạy ngay tới nhà tôi. Rồi tôi bảo em ấy ở lại nhà mình mỗi dịp cuối tuần.

Gần như ngày nào Erika cũng tới nhà tôi cùng với Runa và Arisa, và chỉ về nhà khi đồng hồ đã điểm mười một giờ đêm. Cộng thêm việc em ấy ở nhà tôi một mạch từ tối thứ Sáu và chỉ về vào đêm Chủ Nhật.

Nhịp sinh hoạt này đi liền với chúng tôi trong cả mùa thu và mùa đông sau đó.

Trong kỳ nghỉ đông và lễ hội mùa xuân, em ấy đều ngủ lại ở nhà tôi. Nên tính ra suốt sáu tháng rồi, thời gian Erika dành để ở nhà tôi nhiều hơn nhiều thời gian em ấy phải ở nhà.

Tôi đã quen với việc mỗi khi về nhà sẽ có Erika ra đón và nói “Mừng anh về” rồi. Tôi dần trở nên mong chờ được nghe em ấy nói vậy mỗi ngày.

Chúng tôi vẫn là người yêu, vẫn chưa “vượt rào”, nhưng tôi cảm thấy cả hai đã như người một nhà rồi.

Khi mà tôi nói “người một nhà”, không phải là quan hệ anh trai-em gái nữa đâu nhé. Mà dĩ nhiên là tôi muốn em ấy trở thành “nóc nhà” của mình rồi.

Về tới nhà, tôi mở cánh cửa chính ra như thường lệ.

「Anh về rồi đây.」

Vẫn như thường lệ, tôi cất tiếng chào ngay khi về tới nhà. Mỗi khi làm vậy thì cô bạn gái tóc vàng hoe đáng yêu của tôi sẽ bắt đầu chạy ra cửa. Rồi em ấy sẽ chào “Mừng anh về”, sau đó nhảy lên ôm chầm lấy tôi…

Tôi đã cứ đinh ninh hôm nay cũng như vậy, nhưng điều đó lại không xảy ra.

Hôm nay em ấy không đón tôi như thường lệ.

Bước qua cánh cửa, tôi sững sờ tại chỗ.

Tôi bị hút hồn bởi người chạy ra đón tôi.

Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt tôi chính là mái tóc đen óng ả của em ấy.

Tôi chưa từng nhận ra rằng chỉ mỗi việc thay đổi màu tóc có thể khiến ấn tượng của tôi trở nên khác biệt tới vậy. Vì suốt từ lần đầu tiên gặp gỡ tới giờ, ấn tượng duy nhất về mái tóc em ấy trong tôi chính là màu vàng hoe, nên giờ đây đầu tôi đang bối rối hết sức.

「Mừng anh về…Mà nè, anh thấy sao?」

Đôi mắt to tròn đang nhìn thẳng vào tôi. Gò má em ấy phớt màu hồng phấn như thể đang đầy ngượng ngùng. Em ấy hơi chu môi, có lẽ vì mất bình tĩnh bởi tôi nãy giờ vẫn ngay đơ tại chỗ, chẳng đáp lại một lời nào.

「Ế? Ế? Cái kia, sao lại, ếế!?」

Tôi biết mình nên đáp gì đó càng nhanh càng tốt, nhưng lại chẳng thể nói ra được thành lời. Bởi vì…

Erika của tôi đã trở thành một cô bé JK ngăn nắp và gọn gàng rồi sao!?

Em ấy từng bảo rằng sẽ không đời nào đổi tóc mình về màu đen. Tôi cũng không nghĩ chuyện lại xảy ra đột ngột cỡ này.

Khi miệng tôi cứ hết há hốc lại ngậm lại trước sự thay đổi của em ấy, Erika mím môi.

Hình như em ấy bắt đầu giận vì tôi không đáp lại tử tế được gì cả.

Không đúng. Mắt em ấy đang nheo lại vì buồn cười kìa.

Có vẻ như Erika đang cố gắng tới phát điên để nhịn cơn buồn cười lại…nhưng chẳng bao lâu em ấy cũng tới giới hạn và bộc phát.

「Ahahahaha! Em xin lỗi nhé! Em không nghĩ anh lại ngạc nhiên tới vậy đâu á! Đây là tóc giả thôi anh!」

「Ế? ……………tóc giả?」

Erika không chút chần chừ giật mạnh mái tóc đen kia xuống khỏi đầu. Thế rồi mái tóc vàng hoe thân thuộc xuất hiện phía dưới chùm tóc đen kia.

Em ấy thả mái tóc vàng trước đó đã búi để có thể đội được tóc giả xuống và gỡ chiếc kẹp tóc ra bằng cách bấm nó.

Trong nháy mắt, mọi thứ đã trở về như cũ. Erika đã quay trở lại, và mái tóc vàng hoe của em ấy tung bay trong không trung.

「Anh bất ngờ lắm phải hơm?」

Erika cười nhếch.

「Ừ! Phong thái của em thay đổi hoàn toàn luôn ấy, tưởng đâu không phải Erika luôn.」

「Hửm? Vậy thì, anh thấy sao? Anh thích phiên bản nào của em hơn?」

「Chuyện đó…anh cảm thấy Erika như nào cũng đều đẹp hết, và anh thích cả hai Erika. Cả hai đều đáng yêu lắm luôn…」

Tôi hơi dỗi vì bị em ấy trêu, nên tôi nói ra cảm nghĩ của mình một cách thẳng thắn nhất có thể. Và không ngoài dự đoán, Erika đỏ mặt và nín bặt.

Ai đời người bày trò đi trêu lại quay ra xấu hổ bao giờ cơ chứ? Đáng yêu chết đi được. Tôi muốn ôm chặt lấy em ấy quá thôi.

Aaa, mình muốn ôm em ấy quá điiii

Tôi muốn ôm Erika vào lòng và nói em ấy biết rằng em ấy đáng yêu tới nhường nào. Có cảm giác như tôi sẽ ăn sút của Erika nếu em ấy đạt tới giới hạn của sự xấu hổ, nhưng tôi cũng mặc kệ, muốn ôm cơ.

Tôi tháo giày và bước vào trong nhà, trong người đầy bức bối.

「Nhưng sao tự dưng em lại làm vậy? Sao lại đội tóc giả thế?」

「Em đang tính ít nhất sẽ để tóc đen khi đi làm.」

「Hể? Anh hiểu rồi, đây là cách để em có thể có tóc màu đen mà không cần đi nhuộm lại đây hử.」

「Vâng. Họ bảo là em có thể để tóc vàng, nhưng em không muốn gây ra rắc rối nào.」

「Ế? Ưm, nói như vậy nghĩa là em đã kiếm được việc làm thêm rồi sao…?」

Erika bẽn lẽn gật đầu.

「Em xin được một công việc bán thời gian rồi. Nó là ở tiệm cafe trước cửa nhà ga ấy ạ.」

「Ể!? Tốt quá rồi! Vậy buổi phỏng vấn như thế nào em?」

「Sáng nay em đi tìm việc á, xong rồi cũng kiểu khá để ý tới nó, thế là em tới thẳng cửa tiệm và xin việc thôi anh. Em có kể với họ là em đã cố gắng tìm một công việc làm thêm nhiều lần trong quá khứ rồi nhưng đều thất bại…Và thế là bác chủ tiệm và vợ bác đồng ý cho em vào làm.」

「Anh vui lắm! Chắc là những người ở tiệm cafe đó hiểu được Erika là một nhân viên chăm chỉ đó!」

Nghe Erika nói, tôi không khỏi hạnh phúc lây.

Tôi không thể kiềm chế nổi nữa.

Tôi dùng hết ý chí của mình ôm thật chặt lấy Erika. Erika cũng vùi người thật sâu vào trong vòng tay tôi.

「Sao họ lại có thể biết được em chăm chỉ dù mới chỉ nói chuyện có một lần vậy ạ?」

「Mắt nhìn người đó. Đơn giản vậy thôi em à.」

「Vậy sao ạ?」

「Ừ. Đó…sự kiên trì của em đã được đền đáp xứng đáng rồi.」

「…Năm nay em cũng năm ba rồi nữa, nên em muốn cố gắng thật chăm chỉ vì tương lai ở bên anh Tsukasa.」

Erika thở một hơi thật dài và nhìn thẳng vào tôi.

「Gần một năm vừa qua, trước cả khi bắt đầu hẹn hò với anh Tsukasa, em đã được anh dạy cho rất nhiều điều. Giờ đây em đã có thể tự nấu hầu hết mọi món với sách hướng dẫn nấu ăn. Em cũng đã có thể dọn dẹp, giặt giũ quần áo như những người khác rồi. Những ngày tháng mà em không biết cách cầm đũa sao cho đúng đã xưa ơi là xưa rồi. Em có thể cảm thấy được sự thay đổi trong mình.」

「Đúng rồi. Erika đã nỗ lực rất xuất sắc đó. Em có một khát khao ‘muốn được biết và muốn được học’ vô cùng mạnh mẽ luôn ấy. Điều này rất đáng ngưỡng mộ nha.」

「Cảm ơn anh ạ. Nhưng em có thể cố gắng được như này đều nhờ có anh Tsukasa hết. Anh đã dạy em tất cả những gì có thể, và anh cũng dạy hay lắm á. Với…anh cũng dẫn em tới lễ hội văn hoá trường nè, rồi cùng đi mua sắm với em, lại còn chiều em khéo ơi là khéo luôn á.」

Em khen vậy anh nở hết cả mũi rồi đây này.

Tôi cười, và Erika cũng nở nụ cười hạnh phúc theo.

Erika đã thay đổi rất nhiều trong vài tháng vừa rồi, nhưng sự thay đổi lớn nhất mà tôi cảm thấy ở em ấy chính là sự trưởng thành chững chạc. Em ấy không còn trêu chọc người khác nữa, và cũng tỏ ra bình tĩnh hơn. Và nhờ đó mà vẻ đẹp trang nghiêm của em ấy như được tôn thêm.

Dạo gần đây, mỗi khi ngắm nhìn nụ cười của Erika là trái tim tôi lại loạn nhịp.

「Em chắc chắn sẽ cố gắng vì một tương lai mà mình ao ước. Và giờ đây em đã tìm được một thứ mà bản thân có khả năng. Trước kia khi đi làm thêm, em hầu như chẳng làm được việc gì ra hồn cả, nhưng giờ đây em tin là mọi thứ đã khác rồi. Em chắc chắn mình có thể thích nghi và cố gắng tốt nhất có thể.」

「Ôi…Erika dùng thành ngữ bốn chữ luôn kìa…」[note39116]

「Anh này! Đó đâu phải là thứ anh nên chỉ ra chứ!」

「A, anh xin lỗi nhé, anh xin lỗi.」

Chúng tôi đã hẹn hò được 8 tháng, và mỗi ngày trôi qua tôi càng yêu Erika nhiều hơn. Quan sát sự chăm chỉ của em ấy khiến tôi chẳng thể nào thoát khỏi hố tình này.

Đôi mắt của Erika hơi ươn ướt khi nhìn vào tôi đăm dăm, và lí trí của tôi lung lay dữ dội…

Mình thua rồi. Erika vẫn chưa tốt nghiệp cấp ba mà. Mình vẫn cần phải duy trì mối quan hệ lành mạnh với em ấy cho tới lúc đó…

 

Tôi lại ôm lấy Erika, đấu tranh lại chính quyết tâm của mình. Sau một hồi ủ ấm cho nhau, chúng tôi hơi tách ra và ánh mắt của cả hai gặp nhau. Và rồi, đôi môi của cả hai tiến sát dần, sát dần…