Ba ngày nữa thế giới sẽ kết thúc. Bằng một cách nào đó, vẫn có cảm giác không thật. Khiến tôi tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Không có ai ra ngoài đường, nhưng điện đóm vẫn hoạt động hoàn toàn ổn áp, và TV vẫn chiếu những chương trình vô thưởng vô phạt như thường lệ. Hầu như có cảm giác như mọi người đang quá bình tĩnh.

Nhưng chẳng có cái nào trong số chúng liên can đến tôi; em gái của bạn gái cũ của tôi là điều duy nhất trong tâm trí.

“Ô, em tìm thấy khăn tắm chưa?”

Tôi gọi Riri ngay sau khi em ấy ra khỏi phòng tắm; rõ ràng đã làm em giật mình.

“Chị không biết mình nên để nó ở đâu. Luôn luôn tệ hại trong việc học cách để mọi thứ trơn tru ở chỗ người khác, em biết đấy.”

“Không sao đâu.”

Riri hướng ánh mắt xuống, bỏ đi.

“Để chị sấy tóc cho em.”

“Em ổn.”

Em ấy đang cố lảng tránh. Kể từ lúc chúng tôi hôn nhau ngày hôm qua, hầu hết trao đổi giữa chúng tôi đều như thế này. Chẳng hề nhìn tôi chút nào từ sáng nay. Mặc dù không đến mức tránh mặt, nhưng em rất hay hoảng sợ và cảnh giác khi có tôi ở quanh.

“Thôi nào, để chị làm cho. Chị là dân pro sấy tóc cho phụ nữ đó.”

Với sự ra hiệu của tôi, Riri bất đắc dĩ ngồi xuống trước mặt. Tôi nhẹ nhàng lau tóc em ấy bằng khăn.

“Gần đây em có liên lạc với Ruru không?”

Tôi vắt khô những độ ẩm còn đọng lại từ chân tóc, trong khi ánh mắt mình dán chặt vào đôi tai có hình dáng tuyệt đẹp. Thật đáng yêu. Đây có lẽ là cảm giác như muốn ăn thịt ẻm. Tuy nhiên em ấy nhất định sẽ nổi điên lên nếu tôi nói như vậy, nên tôi quyết định từ bỏ.

“Chị ấy lo lắng cho tình trạng của em khi ở lại đây.”

“Có bảo với cô ấy là em vẫn khỏe không?”

Riri quay lại và nhìn vào tôi.

“Em đã nói với chị ấy là chị đã rời đi, thế nên làm ơn đừng nói gì cả.”

“Em bao che cho chị ư? Tốt bụng làm sao.”

Tôi nghĩ về Ruru, nghĩ về những ngày đôi ta hẹn hò, cô ấy chưa bao giờ làm điều đó. Cô ấy vững vàng, không bao giờ phá vỡ tính cách trước mặt tôi. Luôn luôn là một người bạn gái hoàn hảo và xinh đẹp. Tôi tự hỏi cô ấy là gì từ trước đến giờ.

“Không, em chỉ đảm bảo là mình vẫn được tự do làm bất cứ điều gì.”

Tôi đã bỏ lại chiếc rìu ở lối ra vào nhà. Điều đó, để có cơ may nào đó cô ta quay trở lại, tôi sẽ có thể giết cô ấy.

Lấy máy sấy tóc từ phòng tắm ra, cắm điện và thổi vào mái tóc của Riri.

“Em đang học gì ở trường vậy, Riri-chan?”

“Không có gì đặc sắc, chỉ như trường cấp ba bình thường thôi.”

“Cấp ba bình thường là như thế nào?”

Tóc của em có màu đen đẹp tuyệt và hoàn toàn chắc khỏe; hoàn toàn xứng đáng để sấy khô. Tôi toàn tâm toàn ý trong cả quá trình.

“... Chị không đến trường?”

Bây giờ tôi cảm giác muốn dành cho em ấy một cái ôm thật ấm từ đằng sau. Tuy nhiên ẻm sẽ chạy mất nếu như tôi thực sự làm vậy.

“Dù sao đi nữa, chị đã tốt nghiệp.”

“Vậy là chị không học?”

“Không hiệu quả với chị... thôi, đừng bận tâm. Lỗi của chị vì đã nhắc đến chuyện học hành.”

“Hế, thế em sẽ giúp chị học thì sao?”

Riri có vẻ khá phấn khích vì đã xác định được một trong những điểm yếu của tôi. Mỉm cười đắc thắng, em quay lại nhìn tôi. Biểu cảm ấy thật giống với Ruru, dù chỉ một chút.

“Ah, là một lời mời cũng nhau nghiên cứu những thứ hư hỏng sao?”

“Không phải.”

“Em biết không, tại sao chúng ta dạy cho nhau nhỉ? Trao đổi những kiến thức mà ta giỏi ấy.”

“Hông.”

“Cơ mà, chị còn chưa nói mình giỏi cái gì.”

“Em biết nó sẽ như thế nào.”

“Hế...”

Tôi cười, còn Riri đỏ mặt. Như thể đang cố gắng tạo khoảng cách với tôi, em thúc cùi chỏ vào tôi. Tôi bèn bắt lấy cánh tay ấy.

“... Làm ơn dừng lại đi.”

Riri hướng ánh mắt xuống, từ chối nhìn vào tôi.

“Nghe này, nếu em có gì đó muốn nói với chị, cứ nói ra đi.”

“Vậy nói em biết, ý chị là gì khi bảo mình là pro trong việc sấy tóc cho phụ nữ?”

“Hử?”

Điều đó khiến tôi bất ngờ; tôi mong chờ một câu hỏi hoàn toàn khác kìa.

“Chị luôn làm điều này với những người phụ nữ khác sao?”

Riri vừa hỏi vừa bối rối, em bắt đầu run rẩy. Tôi không thể tránh khỏi việc nghĩ rằng em thật đáng quý biết bao, để ý tới những thứ nhỏ nhặt như vậy, cứ khăng khăng hỏi về nó.

“Tất nhiên rồi.”

Em ngẩng mặt lên, trông như sắp khóc đến nơi.

“Dù gì chị cũng là chuyên viên làm đẹp mà.”

“Hả?”

“Chị gái em không nói à? Chà, mặc dù hiện giờ chị đang thất nghiệp.”

Riri, đỏ tới tận mang tai, lại cụp mắt xuống.

“Thế, chị không thể làm chuyện đó với người khác hả?”

“K-Không, ý em không phải vậy! Quên nó đi mà!”

“Cho em biết, Riri-chan, chị có thể trở thành thợ làm đầu riêng cho em nếu em muốn đó nha.”

“Em không muốn cái đó!”

Đôi tay Riri trở nên căng cứng, em liếc nhìn tôi như thể muốn ngăn cản tôi tiếp cận. Nhưng, tôi nghĩ ánh mắt ấy đang có tác dụng ngược lại đối với tôi.

“Chị cũng từng làm chuyện này với chị em rồi, phải không?”

Em hỏi, giọng nói ám chỉ rằng em có thể bật khóc bất cứ giây phút nào.

“Đã từng, nhưng không còn nữa. Bây giờ tất cả là của em, Riri. Em là người cuối cùng của chị.”

Thế giới đang dần tàn. Tất cả suy nghĩ của tôi, bất chấp mọi thứ, đó là tôi muốn cảm nhận nhiều hơn về em. Không có gì khác; tôi chỉ muốn cảm nhận em. Lấy hết sức để tạo cho mình một bộ mặt nghiêm túc, tôi nói,

“Tôi muốn em là người tình cuối cùng của tôi."