Edit: Bạch

Beta: ღ Vy Nhi ღ

Chỉ thấy trên tấm da dê viết tám chữ là: tiên hồn trở về, dùng chết để đi!

Liệt Hỏa Kình Thương nhìn tám chữ trên tấm da dê kia đồng tử không khỏi co rụt lại, thanh âm run run mà lãnh liệt nói, "Tà Nhi, tiên hồn trở về dùng chết để đi, những lời này rốt cuộc là sao?"

Dứt lời một lát U Tà mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương, ngữ khí cũng có chút run run mất bình tĩnh nói, "Nếu muốn trở về Trung Quốc, như vậy nhất định phải có chấp niệm, khi sắp chết linh hồn sẽ trở về!"

Nghe vậy bàn tay Liệt Hỏa Kình Thương nắm lại, trong con ngươi tràn đầy không dám tin, trên đời này đúng là thật sự có chuyện làm người ta khó tin như vậy? Một khoảng không khác!

"Thương, chuyện này chúng ta khoan nói với người khác, tuy rằng ta đoán là như thế, nhưng rốt cuộc sự thật như thế nào ta còn chưa xác định, tin tức bí bảo bát thực đồ hiện thế ai cũng không thể nói!", U Tà nhìn Liệt Hỏa Kình Thương.

Nếu bị người có tâm biết bí mật thật sự của bí bảo, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng!

"Được, Tà Nhi nàng yên tâm, chuyện này ta sẽ không nói ra ngoài, tấm da dê này nàng cầm là tốt rồi", Liệt Hỏa Kình Thương nhẹ giọng nói với U Tà, Trung Quốc là cố hương U Tà, giờ phút này hắn đương nhiên biết tâm tình nàng không bình tĩnh.

Màn đêm dần dần qua, U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương nằm ở trên giường, cảm thấy đều có chút trầm trọng.

Một đêm không ngủ, sáng sớm Ma Kiêu liền muốn dẫn mọi người về Tà tông.

"Được, nếu vậy chúng ta trở về Tà tông đi", U Tà ôm Mặc Thần trong lòng, ngữ khí vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước.

"Nữ nhi ngoan, về nơi gọi là biệt thự của con đi!", Ma Kiêu nhìn U Tà nhẹ giọng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy chờ mong cùng tò mò. Nữ nhi nhà mình lúc ấy thần thần bí bí muốn ma công dựng biệt thự, hắn quả nhiên là phi thường tò mò.

Mộc Thương Lan đang cùng Hỏa Liễn Túy đấu võ mồm nghe được hai chữ "biệt thự", nhất thời thân thể nhảy dựng, trực tiếp ném Hỏa Liễn Túy qua một bên, nhìn U Tà chớp chớp mắt to màu tím, ngữ khí tràn đầy không dám tin nói, "Biệt thự? Thật sự có biết thự?"

Nghe vậy Ma Kiêu nhíu mày, "Mộc tiểu tử, ngươi cũng biết biệt thự? Vì sao ta chưa từng nghe qua?"

"Đúng vậy, ta cũng chưa từng nghe qua, biệt thự là cái gì?", Thủy Linh Lung cùng Hỏa Uyển Hinh liếc nhau, trăm miệng một lời hỏi.

"Ai nha các ngươi không hiểu! Biệt thự này là đại học vấn, nếu ở trong này dựng được biệt thự, khẳng định sẽ truyền lưu muôn đời!", hai tròng mắt Mộc Thương Lan tỏa ánh sáng nhìn U Tà, trong giọng nói tràn đầy cao hứng cùng kích động, hắn vì sao không nghĩ dựng biệt thự nhỉ, như vậy Hỏa Liễn Túy khẳng định sẽ hâm mộ không thôi, ha ha ha!

"Vậy. . . Tẩu tử à, coi như chúng ta đến từ cùng một nơi, sau khi dựng xong biệt thự cho ta một phòng được không?", Mộc Thương Lan mở miệng, giọng nói tràn đầy ý tứ lấy lòng.

Hỏa Liễn Túy vừa nghe, lập tức không vui, vội vàng chạy tới nói, "Biểu tẩu đừng nghe hắn, muốn lưu cũng là lưu cho ta một gian mới đúng!"

"Cái gì! Ngươi biết biệt thự là cái gì sao? Ngu ngốc. Không biết mà còn ở trong này nói nhảm cái gì?", Mộc Thương Lan vừa nghe, nhất thời oa oa kêu to.

"Hừ, không biết thì sao, không biết ta cũng muốn ở! Thế nào? không phục?", Hỏa Liễn Túy không cam lòng yếu thế, hai người lập tức ngươi một lời ta một câu mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương nhìn hai người này thủy hỏa bất dung như thế, không khỏi lắc lắc đầu.

U Tà lúc này quay đầu nhìn Thủy Linh Lung cùng Hỏa Uyển Hinh nói, "Mẫu thân, hai người không cần tò mò, trong biệt thự ta đều đã sắp xếp ổn thỏa, đến lúc đó người một nhà chúng ta đều có thể ở, hai người các ngươi cũng không cần ầm ỹ, phòng đều có".

Nghe vậy, hai oan gia Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan mới hừ một tiếng đình chỉ tranh cãi ầm ĩ, hai người lập tức đều nịnh nọt chạy đến bên người U Tà muốn nói lời cảm tạ, ai ngờ bị Liệt Hỏa Kình Thương chặn.

"Các ngươi, yên tĩnh chút đi", nghe thanh âm lãnh liệt của đại ca nhà mình, hai người đều rụt cổ, thật sự là không biết U Tà tẩu tử như thế nào có năng lực lớn như vậy cả ngày cùng người phát ra lãnh khí này ở cùng một chỗ, cũng không cảm thấy lạ.

Đoàn người khởi hành về Tà tông, trên đường tất cả mọi người nói nói cười cười, không khí không hề áp lực như tối hôm qua.

Thần sắc Vụ Ảnh Khuynh Thành cũng không còn lạnh băng, mà nhẹ nhàng ôn hòa, tối hôm qua hắn nghĩ lại chuyện ẩn gia, đột nhiên cảm thấy mình mới đến Di Thất đại lục, căn bản là vô lực cùng ẩn gia tranh đấu.

Nên hiểu biết Di Thất đại lục một chút đax, dục tốc bất đạt, Vụ Ảnh Khuynh Thành vô cùng kiên nhẫn, không muốn ra tay liền không ra tay, nếu muốn ra tay vậy muốn một kích tất thắng!

Mặc Thần cùng Mặc Hàn ánh mắt tròn xoe lóng lánh, quan sát nơi ở mới, tựa hồ cảm thấy rất mới mẻ, mà Mộc Lăng Phong cùng Vụ Ảnh Khuynh Thành lần đầu đi vào Tà tông, nhìn tòa thành thật lớn kia không khỏi âm thầm tán thưởng, Tà tông này không hổ là nơi thần bí nhất Di Thất đại lục, tổng đàn cũng bất phàm như vậy.

Liếc mắt một cái khiến người ta cảm thấy khí thế bàng bạc, U Tà nhìn nhìn Mộc Lăng Phong cùng Vụ Ảnh Khuynh Thành nói, "Các ngươi mấy ngày nay liền ở đây đi, không cần lo lắng!"

Nghe vậy Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong liếc nhau, "Cảm ơn ngươi!"

U Tà thản nhiên gật gật đầu, đem Mặc Thần trong lòng giao cho Đạm Cúc, rồi lại nói với Liệt Hỏa Kình Thương, "Hay là chúng ta đi xem biệt thự dựng như thế nào đi!"

"Được", Liệt Hỏa Kình Thương lên tiếng trả lời rồi cũng theo U Tà đi ra sau núi, mà Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong do dự một chút cũng đi theo, hai người cũng thập phần tò mò biệt thự rốt cuộc là vật gì.

Chỉ một lát bốn người đã tới sau núi, chỉ thấy vật trên mảnh đất kia đã có chút hình hài của biệt thự, U Tà không khỏi tán thưởng gật gật đầu, thật sự là không ngờ tới, ở thời đại này thật sự có nhân tài như vậy, trí tuệ cổ nhân quả thật không thể khinh thường.

Liệt Hỏa Kình Thương nhìn nét mặt tán thưởng không thôi của U Tà không khỏi gợi lên khóe môi, con ngươi xanh biếc lại có thêm vài điểm lo lắng, lúc này hắn thật là một chút cũng không giống Chiến thần Nhiếp Chính Vương ở Thương Tà đại lục oai phong một cõi.

Tối hôm qua nhìn tám chữ trên bí bảo kia nỗi lòng hắn vẫn chưa từng thả lỏng, U Tà đến từ Trung Quốc, nhiều năm như vậy luôn luôn sống tại Trung Quốc, nếu thật sự tìm được phương pháp trở về Trung Quốc, phá giải bí bảo, vậy nàng có thể sẽ trở lại Trung Quốc không? Điểm này đến nay hắn còn lo lắng, nhưng hắn chắc chắn bất kể nàng đi đâu hắn đều sẽ đi theo.

U Tà tuy rằng đưa lưng về phía Liệt Hỏa Kình Thương, nhưng lại có thể tinh tường cảm nhận được nỗi niềm cố chấp cùng kiên định của hắn.

Chạng vạng bốn người mới trở lại tòa thành dùng bữa, U Tà nhìn Liệt Hỏa Kình Thương nhíu chặt mày kiếm, có chút suy nghĩ sâu xa.

Sau bữa tối, Mặc Hàn cùng Mặc Thần được Đạm Cúc và Hàn Mai ôm đi, U Tà nhìn Liệt Hỏa Kình Thương lo lắng như vậy không khỏi mở miệng nói, "Thương, chàng còn đang suy nghĩ chuyện bí bảo kia sao?"

Nghe vậy thân thể Liệt Hỏa Kình Thương run một chút, nhìn U Tà, nhẹ giọng nói, "Không có, ta không nghĩ. Ta chỉ nghĩ chuyện ẩn gia thôi, không biết Vụ Ảnh Khuynh Thành nên làm gì mới có thể lấy lại Vụ Ảnh gia."

Nghe vậy U Tà liền càng thêm xác định, nam nhân này có vấn đề. Liệt Hỏa Kình Thương là người thế nào? Sẽ đi để ý thế lực ẩn gia hoặc là chuyện khác sao? Sẽ không. Sẽ lo lắng Vụ Ảnh Khuynh Thành nên làm cái gì bây giờ sao? Sẽ không.

"Thương, chàng không thể che dấu tâm tư ở trước mặt ta được đâu, có phải chàng đang nghĩ nếu như phá giải bí bảo ta sẽ làm thế nào hay không?", U Tà bưng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lập tức nâng mày nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương, giọng nói tràn đầy trêu chọc.

Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương sửng sốt, lập tức cười khổ, vì đã do dự, làm sao có một chút bộ dạng sát phạt quyết đoán lúc trước, đúng là sợ mất nàng.

U Tà thấy Liệt Hỏa Kình Thương cũng không mở miệng, mà là rõ ràng thấy con ngươi kia lóe sáng.

Lập tức ngồi xuống bên cạnh Liệt Hỏa Kình Thương, nhẹ giọng nói, "Thương, đi tới phiến đại lục này quả thật là chuyện ta không mong muốn, nhưng vòng tay ngọc lưu ly đã dẫn dắt ta cho nên ta cũng không để ý, vốn nghĩ sẽ ở Thương Tà đại lục im lặng sống cả đời, ta chưa từng nghĩ sẽ gả cho chàng, sau lại phát sinh bao nhiêu thị phi như vậy, chàng đi vào lòng ta, hiện tại chúng ta đã có Mặc Thần cùng Mặc Hàn, ta có thể nói với chàng rằng, vô luận bí mật của bí bảo là cái gì, ta cũng sẽ không rời xa chàng" .

Nghe được U Tà nói, cảm nhận được hai tay nắm chặt tay mình, lưng Liệt Hỏa Kình Thương cứng đờ, nhìn U Tà, "Tà Nhi, cho dù thế nào, chúng ta cũng không tách ra! Về sau dù lại phải đối mặt nguy hiểm như thế nào, khốn cảnh ra sao, nàng đều có ta" .

Nghe Liệt Hỏa Kình Thương gằn từng tiếng, U Tà khép hờ hai tròng mắt, tựa vào lòng Liệt Hỏa Kình Thương, trong lòng nhất thời hiện lên vô số hình ảnh, đều là từng cùng Liệt Hỏa Kình Thương vượt qua, đây là tình yêu, vượt qua bao sóng gió, mãi không chia lìa.

Hai người gắt gao ôm nhau trong gió tuyết bay tán loạn, cho đến rất nhiều năm sau, hai người nhớ tới đêm này cũng vẫn luôn cảm thấy bình yên như vậy.

-------------------------------

Trong nháy mắt, thời gian hai năm nhanh chóng trôi qua, mọi thứ đều đã thay đổi.

Một nữ tử quần áo ngân y đứng ở bên hồ, nhìn đại tuyết bay xuống, gương mặt càng thêm xinh đẹp kia không khỏi gợi lên một chút cười khẽ, bông tuyết dừng ở trên mái tóc bạc của nàng, bông nhiên hai tiểu thân ảnh đỏ rực líu ríu đánh vỡ khung cảnh tuyệt mỹ.

Lúc này một đạo thanh âm từ tính mà lại ôn nhu vang lên, "Tà Nhi", lập tức một chiếc áo lông cừu được choàng trên vai U Tà, U Tà lập tức quay đầu nhìn nam nhân đi tới bên cạnh nàng, mày kiếm thẳng hướng thái dương, dung nhan tuấn mỹ càng thâm thúy, nhếch môi, con ngươi xanh biếc vẫn thâm tình nhìn mình.

Ngay khi U Tà muốn mở miệng, hai đạo thanh âm thanh thúy non nớt vang lên, "Mẫu thân, phụ thân, ông bà ngoại muốn hai người trở về ăn cơm!"

(Bạch: Dự là cái bí bảo kia để cho 2 anh Mộc vs anh Hỏa dùng :))) Klq nhưng công việc trong bộ này của tại hạ đã kết thúc, bái bai and see u later =]]]]]])