Đắc tội ai sao? Mị Cơ chảy mồ hôi hột, mọi hành động mọi việc làm của Lan San Các có bao giờ không đắc tội ai đâu?

“Theo như thuộc hạ biết thì là không có, từ trước đến nay, người phía dưới đều làm việc rất cẩn thận, chưa từng để lộ bất cứ dấu vết gì liên quan đến Lan San Các, chỉ có điều…” Mị Cơ nhướng mày, ngập ngừng nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mặt.

Đột nhiên cô gái quay người lại rồi nở nụ cười lạnh: “Ngươi muốn nói đến Trì Quân Ngự à?”

Mị Cơ hít sâu một hơi rồi âm thầm thở dài, cô biết ngay mà, chẳng có gì giấu được mắt thần của Các chủ.

“Đúng vậy, thuộc hạ cho rằng hắn có khả năng lớn nhất, bởi dù sao, Lan San Các xảy ra chuyện là sau hôm ở quán Tùng Trúc đó, thuộc hạ cho rằng không thể xem thường Ngự vương gia này.”

Chỉ thấy cô gái đột nhiên nhảy từ trên bậc cửa sổ xuống, lúc đi qua người Mị Cơ, khuôn mặt còn mang theo ý cười nồng đậm: “Lời ngươi nói cũng không phải không có lý, từ hôm nay, phái người trông chừng hắn thật kỹ, chỉ cần là nhất cử nhất động của hắn thì đều phải báo lại cho ta biết!”

“Vâng, thuộc hạ đã rõ.”

“Còn nữa, tạm ngừng mọi hoạt động của Lan San Các, tất cả trong trạng thái đợi lệnh, bảo Thanh Mộc đưa đến cho ta những đơn hàng đã nhận.” Vừa dứt lời, thoắt cái, cô gái đã biến mất ở trong phòng.

Mị Cơ ngẩn người tại chỗ, mãi một lúc lâu sau mới bừng tỉnh.

Cô nở nụ cười rạng rỡ chói mắt, xem ra Các chủ đang chuẩn bị đích thân ra trận rồi!

Chuyện cưới xin của Ngự vương gia Trì Quân Ngự và Bạch tiểu thư của phủ tướng quân đã được lan truyền khắp đầu đường cuối phố, ai ai cũng biết, vô tình trở thành câu chuyện cười được bàn tán sôi nổi trong lúc nhàn rỗi của người dân.

Một người đường đường là vương gia như hắn, lại là trai đẹp số một của nước Phượng Minh, là đối tượng mà vô số thiên kim cành vàng lá ngọc tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán muốn gả lại bị một tiểu thư xấu xí đến mức không dám lộ mặt của phủ tướng quân cướp mất, hơn nữa lại còn là ở rể, sau nỗi tức giận thì chỉ còn lại sự tiếc nuối mà thôi.

Đại đa số người dân đều tỏ thái độ cười nhạo khi nhắc đến Ngự vương gia.

Thể diện của Trì Quân Ngự hắn ở nước Phượng Minh thật sự đã mất sạch sẽ rồi.

*****

Màn đên dần buông, phủ xuống khu săn bắn ở ngoại ô phía nam Đế Đô một màn sương âm u lạnh lẽo đáng sợ. Gió nhẹ lay động tán cây phát ra âm thanh xào xạc, càng khiến màn đêm trở nên kỳ lạ hơn.

Hai bóng đen một trước một sau di chuyển rất nhanh trên các cành cây, khiến lá vàng trên cây rơi xuống.

“Các chủ, đám người này chắc chắn không phải loại tầm thường, người đi trước, thuộc hạ đi thu hút sự chú ý của bọn chúng.” Dứt lời, bóng người cao lớn ở phía sau bèn thay đổi phương hướng.

“Thanh Mộc…”

Bóng dáng nhỏ bé yêu kiều lên tiếng gọi tên của người vừa rời đi nhưng cũng không dám dừng lại một phút giây nào, người đó bay người đạp vào thân cây, tốc độ di chuyển tăng nhanh hơn…

Trong chuồng ngựa của khu vực đi săn, có một cô gái đang thở hồng hộc, tay trái đè chặt lên ngực, nhờ ánh trắng yếu ớt có thể nhận ra, trên dung nhan tuyệt sắc khuynh thành của cô có mang theo chút đau đớn, những hạt mồ hôi to như hạt trân châu tuôn ra từ trán cô khiến ánh sáng bị phản chiếu.

“Tuần tra kỹ cho bản vương, không bao lâu nữa chính là cuộc thi săn bắt mỗi năm một lần của Hoàng gia, nếu để xảy ra bất kỳ sai sót nào, các ngươi không gánh nổi trách nhiệm đâu, nghe rõ cả chưa?”

Lúc này, một giọng đàn ông trầm thấp truyền đến bên tai cô gái, cô căn thẳng nhíu chặt mày, đôi mắt xinh đẹp híp lại. Nghe tiếng bước chân đang dần tiến lại gần, cô gái trong chuồng ngựa đột nhiên nhổm người dậy, nhào đến sau lưng người đang đến gần, tay trái bịt chặt miệng người đó, tay phải cầm dao găm đặt lên cổ hắn: “Cấm lên tiếng, nếu không ta giết ngươi.”