Khuôn mặt sau lớp mặt nạ của Bạch Vân Tịch lập tức đỏ bừng, cô vội vàng muốn đứng dậy nhưng bàn tay của Trì Quân Ngự đột nhiên giữ chặt gáy cô, ngăn không cho cô rời khỏi người mình...

Giống như lần đầu tiên được thưởng thức đôi môi ngọt ngào, đầu lưỡi của Trì Quân Ngự thuần thục tiến vào miệng Bạch Vân Tịch, sự ngọt ngào chỉ thuộc về một mình cô chợt khiến Trì Quân Ngự có phản ứng, không làm chủ được bản thân mình.

Bạch Vân Tịch hoảng hốt trừng mắt, thứ đang thăm dò trong miệng cô khiến toàn thân cô đột nhiên nổi da gà.

Cô há miệng, hàm răng trắng đều tăm tắp cắn chặn vào nhau, mùi máu tanh lan khắp khoang miệng cô. Bàn tay đang chống trên mặt đất của Bạch Vân Tịch hơi dùng lực, mượn lực cản của mặt đất để đứng dậy.

"Phì..." Bạch Vân Tịch mím môi, nhổ máu ở trong miệng ra ngoài rồi nhìn Trì Quân Ngự bằng ánh mắt đầy tức giận.

Trì Quân Ngự nhếch miệng cười, hắn đứng lên đưa tay lau vệt máu chảy ra từ khoé miệng, chỉ cười cười nhìn Bạch Vân Tịch đang tức giận mà không nói gì.

"Chết tiệt, Trì Quân Ngự, ngươi dám hôn bản tiểu thư, ngươi chán sống rồi đúng không?" Nếu cổ đại có nước súc miệng, Bạch Vân Tịch hận không thể súc miệng một trăm lần, như thế mới có thể loại bỏ đi mùi vị của tên đàn ông đáng chết này ở trong miệng cô.

Trì Quân Ngự nhún vai, tỏ vẻ hoàn toàn vô tội: "Bạch tiểu thư nói như thế là không đúng rồi, rõ ràng là bản vương có lòng tốt muốn đỡ cô khi cô bị vướng chân ngã, sau đó Bạch tiểu thư chủ động dâng môi để bản vương hôn mà. Nếu bản vương lại làm trái ý cô mà không hôn, cô lại đi tố cáo chuyện này với Hoàng thượng, vậy chẳng phải tội của bản vương sẽ càng nặng hơn hay sao?"

"Ngươi..."

Bạch Vân Tịch tức điên người, cô chưa từng gặp kẻ nào không biết xấu hổ như Trì Quân Ngự.

Sự phẫn nộ trong lòng Bạch Vân Tịch bùng phát, tay cô vận công, đánh một chưởng về phía Trì Quân Ngự...

Như biết được Bạch Vân Tịch tức giận sẽ ra tay đánh người, Trì Quân Ngự hơi nghiêng người đã tránh được một chưởng này của Bạch Vân Tịch. Hắn vung tay, lập tức tóm được cổ tay của Bạch Vân Tịch rồi hơi dùng lực, cả người Bạch Vân Tịch bị kéo về phía hắn.

Tuy biết Trì Quân Ngự biết võ công, hơn nữa còn không phải là kém nhưng Bạch Vân Tịch không ngờ hắn lại có thể dễ dàng tránh được, hơn nữa, trong tình huống cô không hề có chút đề phòng nào còn có thể kéo được cô vào lòng hắn như thế.

"Bạch tiểu thư, quân tử đấu võ miệng chứ không động chân tay, cô làm thế này không hợp lý lắm thì phải?"

Lúc này, sắc mặt dưới lớp mặt nạ của Bạch Vân Tịch thay đổi liên tục, từ xanh sang tím, từ tím sang đen, tên đàn ông chết tiệt này lại dám trêu đùa cô, nói với cô mấy lời nguỵ quân tử trong tư thế mờ ám.

"Trì Quân Ngự, buông ra..." Nếu không phải vì muốn che giấu võ công thì Bạch Vân Tịch đã sớm dùng một chưởng đánh chết tên đàn ông chết bầm này rồi.

Trì Quân Ngự ghé vào tai Bạch Vân Tịch thổi nhẹ một hơi rồi nói với giọng đầy mờ ám: "Bạch Vân Tịch, nếu cô đã xin Hoàng thượng hạ chỉ buộc bản vương cưới cô thì chuyện hôn môi trong đêm động phòng chỉ là chuyện sớm muộn, sao phải tức giận thế làm gì. Tức giận thì hại thân, cô nói có đúng không?"

Bạch Vân Tịch nhìn Trì Quân Ngự bằng ánh mắt bốc hỏa: "Trì Quân Ngự, ngươi không biết xấu hổ..."

Hắn không biết xấu hổ sao? Hình như đây là lần đầu tiên có người mắng hắn như thế thì phải? Nhưng cho dù là không biết xấu hổ thì cũng phải xem là không biết xấu hổ với ai đã.

Trì Quân Ngự nở nụ cười khó hiểu: "Bạch tiểu thư, năm tháng còn dài, bản vương còn nhiều chỗ không biết xấu hổ lắm, cô phải cố mà chống đỡ đấy."