“Có phải đang có lễ hội gì không…? Thành phố khá là ồn ào.”
Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi khi bước vào thành phố Goldsmett, một nơi mà tôi ghé qua một chút để lấy thêm đồ tiếp tế và nghỉ ngơi. Nó lớn và vô cùng ồn ào.
Trên bản đồ, nơi này chỉ được đánh dấu là một thị trấn khai thác nhỏ. Nhưng thực tế, nơi này gần như có thể so sánh với một thành phố nhỏ.
Nghe những lời xung quanh, người ta có vẻ vừa phấn khích lại vừa lo lắng, khiến tôi lầm tưởng đây là một lễ hội. Tất cả những gì tôi nghe được đều tràn ngập sự mong đợi.
“Tôi không biết nó sẽ mang về bao nhiêu lần này nữa,” “Hy vọng nó sẽ đến cửa hàng của chúng ta.” Hầu hết mọi người đều nói như thể có một điều gì đó tốt đẹp sắp xảy ra.
“Đồ ngốc, trong thế giới của cậu, có phải các lính canh đều bận rộn trong lễ hội không? Rõ ràng là có chuyện gì đó xấu xảy ra. Họ đang hướng ra ngoài tường, có vẻ như là có quái vật đang đến. Hay là phước lành quý giá của cậu bảo cậu điều gì khác? Ít nhất tai tôi, tôi chỉ nghe thấy một gã hói hét to hơn cả lợn bị giết thịt.”
Nhưng sau khi nghe lời nhận xét sắc bén của Akash, tôi cũng nhận ra rằng quả thật không thể gọi đây là lễ hội.
… Thôi, đúng là có thể một đội lính canh gì đó sẽ hoạt động trong lễ hội. Nhưng họ chắc chắn không di chuyển với vũ trang như thế này.
“Không giống một lễ hội đâu. Hình như họ đang chuẩn bị cho một trận chiến đẩy lùi hay là một cuộc xâm lược từ bên ngoài.”
Yuna, khá lạ là cũng đồng ý với Akash, nói rằng đây không phải lễ hội. Vậy nếu một lực lượng lớn như vậy được huy động, thì thứ gì đang tiến đến đây?
Và tại sao lại có những tiếng nói phấn khích như vậy? Bỏ qua những câu hỏi khó khăn này, tôi đi đến Hội Mạo Hiểm Giả để thực hiện mục tiêu ban đầu.
Nếu đã có quá nhiều người được huy động, thì tôi cũng chẳng thể giúp gì nhiều.
“Xin lỗi! Hội Mạo Hiểm Giả hiện tại đang tạm đóng cửa! Nếu cậu cần giải quyết vấn đề liên quan đến cấp bậc hoặc sử dụng các cơ sở vật chất của Hội, xin quay lại sau khoảng một tiếng… Khoan đã, dấu hiệu đó, và cây vũ khí kỳ lạ đó… Có phải cậu là người Anh Hùng từ Collucia không?”
Hội Mạo Hiểm Giả cũng thật kỳ lạ.
Mặc dù là một chi nhánh khá hẻo lánh, nhưng nó xa hoa chẳng kém gì một chi nhánh ở vương quốc, và bên trong, những nhà thám hiểm ít nhất có cấp bạc đến vàng đang mang vũ khí, tạo ra một bầu không khí căng thẳng.
“…Có vẻ như Hội Mạo Hiểm Giả không thể không liên quan đến những sự kiện ngoài kia. Có chuyện gì đang xảy ra vậy…?”
Yuna thì thầm nhẹ nhàng, thể hiện sự nghi ngờ. Đúng là chúng tôi đã gặp nhiều quái vật dữ tợn trên đường tới đây. Nếu có một số con tấn công nhà dân thì cũng chẳng có gì lạ.
…Nhưng vẫn sai sai. Thường thì, lính canh đã là quá đủ cho những tình huống như vậy sao? Mỗi lính canh ở đây đều tương đương với cấp gần vàng à?
Trong khi sự nghi ngờ của tôi tăng lên, vì một lý do nào đó, tôi trả lời câu hỏi của người nhân viên lễ tân đang trang bị bộ giáp nặng nề.
“Vâng, mặc dù tôi còn thiếu sót, nhưng tôi được gọi bằng danh hiệu Anh Hùng. Đây là Yuna, cung thủ, còn đây là…”
“Phước lành vĩ đại mà trời ban cho trái đất, thiên tài vô tiền khoáng hậu, Akash. Không phải nguyên bản, nhưng cứ kệ cái xác chết của thân thể cũ đi.”
“…Dù sao… Vâng. Đúng vậy.”
Cái tôi của ông ta cao ngất trời, mặc dù ông ta thậm chí còn không thể sử dụng một phép thuật nào nếu thiếu cuốn sách phép của mình.
“Myo…ng…ho? Mi…young…ho…? Hmm, khó phát âm quá… Tôi có thể gọi cậu là Anh Hùng-nim được không?”
“Cứ theo ý cô.”
“Cảm ơn! Dù sao thì, Anh Hùng-nim. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của cậu. Sớm thôi, một thứ gì đó khổng khiếp sẽ đến Hội Mạo Hiểm giả, và chúng tôi cần cậu chuẩn bị cho ‘tình huống xấu nhất’ cùng với những người ở đây. Chúng tôi chắc chắn sẽ trả tiền cho cậu!”
Tình huống xấu nhất? Có vẻ như điều gì đó nguy hiểm sắp xảy ra, nhưng vẫn chưa rõ ràng. Tuy nhiên, nếu họ trả tiền thì không cần phải từ chối.
Còn tôi?
Phước lành mà tôi nhận được thật đáng kinh ngạc, đó là ‘phước lành ngôn ngữ.’ Đây là một phước lành cho phép tôi hiểu bất kỳ ngôn ngữ nào và truyền đạt ý định của mình với bất kỳ sinh vật sống nào. Dạng của thanh kiếm thiêng của tôi là một cây bút lớn, rất phù hợp với phước lành này.
Thực ra thì, nếu nhìn nhận theo cách này, cũng không tệ… nhưng Anh Hùng thường được triệu hồi để chiến đấu. Chứ không phải để đàm phán hay mặc cả.
Hơn nữa, quốc gia đã triệu hồi tôi là một quốc gia không mấy giàu có, một quốc đảo, vì thế tôi chỉ nhận được ít sự hỗ trợ và thực chất là bị lưu đày dưới danh nghĩa ‘rèn luyện.’
Chà, đó là lý do tôi ở trong tình trạng này. Khi tôi đang cảm thấy một chút đáng tiếc về bản thân mình, cánh cửa Hội đột nhiên bật mở.
Và một cô gái xinh đẹp như thần thánh bước vào từ bên ngoài.
Sừng, đuôi, móng vuốt sắc nhọn và con mắt dọc rõ ràng cho thấy cô ấy không phải là người. Làn da nâu bánh mật quyến rũ.
Đó là một cô gái mặc đồ khiến người ta tự hỏi liệu cô ấy có thực sự muốn che chắn cơ thể mình hay không, và một chiếc áo choàng có lông được gắn thêm vì lý do nào đó.
“…Thứ đó, tôi chỉ nghe thấy qua lời đồn. Một bán long… Tôi không nghĩ là mình sẽ gặp một con thật.”
Ngay cả Akash ồn ào và phiền phức cũng trở nên nghiêm túc, nên rõ ràng cô ấy là một người đặc biệt. Nhưng tôi không biết bán long là gì.
“…Akash. Xin lỗi vì cắt ngang sự ngưỡng mộ của ông, nhưng bán long là gì?”
“Đây là lý do tại sao những tên ngu dốt… Nghe cho kỹ nhé, nhóc con. Cậu biết rồng là gì phải không?”