Sức mạnh con này vượt xa bọn goblin rồi.

Đối với một party “đáy xã hội” như chúng tôi, bọn tôi chỉ đủ sức giết bọn goblin cấp G. Nhưng con quái vật trước mặt lớn và mạnh hơn bọn đấy một bậc. Nếu tôi không nhầm thì, con này có phải là một con hobgoblin, chủng loại tiến hoá cao hơn của đám goblin cấp G? Tôi chưa từng thấy được bằng xương bằng thịt con này từ trước đến giờ, nhưng nó là một con quái vật cấp F.

Sau khi đánh bay Michitaka-san, lần này, con hobgoblin có vẻ đã chuyển mục tiêu tấn công và đang tiến thẳng đến nơi bọn tôi đang đứng.

“Đ*o ổn rồi, Tấn công nó lẹ lên!”

‘À ừ! [Fireball].”

Quả cầu lửa bay tới và đánh trúng con hobgoblin thêm một lần nữa.

“Gyaaaa!”

Xuất hiện một vài vết thương trên con hobgoblin, nhưng nó không đủ lớn để tránh việc nó tiếp cận để làm thịt bọn tôi.

Hết cứu rồi, tôi không biết là do nó kháng lửa, hay đơn giản là chúng tôi quá yếu, nhưng đánh bại nó là điều không thể.

Con hobgoblin xông đến một cách đầy sát khí và tặng cho đồng đội tôi, người đứng ngay cạnh một cú đấm trời giáng và hắn đo ván ngay lập tức.

Ngày tàn đã điểm.

Ngay khi suy nghĩ đó loá lên ,con hobgoblin quay lại và ánh mắt cả hai chạm nhau.

Đây là thứ kết liễu cuộc đời tôi sao?

Tôi buộc phải chạy trốn!

Với tôi, kẻ mà không thể nào tấn công, thì đối đầu với con quái này chả khác gì David đấu với Goliath.

Dù đã có để vắt chân lên cổ mà chạy, làm sao mà con hobgoblin có thể bỏ qua một miếng mồi ngon lành như thế. Tôi ngay lập tức bị tóm gọn và ném bay đi vài mét.

“Guhh〜!”

Tôi vùng vẫy trong bất lực để níu giữ chút hi vọng sống sót nhưng con hobgoblin, kẻ có vẻ đang sỉ nhục mọi nỗ lực trong tuyệt vọng của tôi đã bật nhảy lên và hạ cánh ngay trên người tôi, cơ thể tôi bị khoá chặt.

“Kuh!”

Sức mạnh áp đảo của con hobgoblin dồn tôi vào chân tường.

Mười sáu năm qua

hiện lên trong tâm trí tôi, yếu ớt như một chiếc đèn lông chập chờn, dần mất đi sức sống.

KHÔNG! TÔI KHÔNG THỂ CHẾT TẠI ĐÂY ĐƯỢC. TÔI MỚI CHỈ 16 TUỔI MÀ;. TÔI KHÔNG MUỐN PHẢI RA ĐI TẠI ĐÂY!

“[Wave Blade].”

Tôi dồn hết sức để di chuyển tay phải, loại bỏ đi [Fog] và sao chép kĩ năng Michitaka-san vừa sử dụng trước đấy.

Một thanh đao nhỏ dài khoảng 30 cm hiện ra trên tay tôi.

Thông thường thì việc đâm quái bằng con dao đấy là điều không thể, đặc biệt là với một kẻ như tôi. Nhưng vì khoảng cách giữa tôi và nó gần như bằng không, tôi dồn hết sức lực và ý chí ít ỏi còn sót lại trong cơ thể và đâm vào bụng con hobgoblin.

Bỏ qua lực cản từ cơ thể con goblin, tôi lặp lại điều ấy cho đến khi cạn hoàn toàn sức lực.

“Oooohhhh〜!’

Bằng ý chí chiến đầu trong thời khắc hiểm nghèo nhất, con hobgoblin biến mất và để lại viên đá ma thuật của nó.

“Tôi sống sót rồi ư……..”

Trong tình thế ngặt nghèo ấy, tôi đã đánh bại một con hobgoblin.

Tôi chắc chắn sẽ bị huỷ diệt nếu gặp lại con hobgoblin khác. Đây chỉ là may mắn thôi.

Ít nhất thì bằng một cách thần kì nào đấy, tôi đã sống sót

“Tôi còn sống……. Uuhh!”

Adrenaline cạn dần, các cơn đau từ những nơi bị tổn thương cũng xuất hiện.

Mặc dù xương không bị tổn hại gì đáng kể, những vết thương trên cơ thể không thể nói là nhẹ được. Tay phải cũng đang đau vì ép nó làm việc quá sức,

“Mấy đứa kia còn sống không ta?”

Sau khi đã trấn tĩnh bản thân, tôi vội vàng đi tìm những người còn lại.

“Hieee……”

Trước tiên là, mũi của tên bị con quái vật giáng một nắm đấm thẳng vào mặt đã bị vỡ vụn, có khi cũng rạn một vài cái xương nữa. Michitaka-san dù bị ngất nhưng vẫn còn sống, tên survivor tay đôi với con quái bị thương nặng ở vai nhưng vẫn còn nhịp thở.

Tôi vội vàng liên lạc với hiệp hội và gọi xe cứu thương đến, dù sao thì tôi đâu làm được gì ra hồn đâu.

Trên điện thoại có một nút khẩn cấp, khi bấm vào thì tôi được kết nối tới nhân viên của hiệp hội, và họ lo liệu giúp tôi phần còn lại.