Xu Xu không biết đặt tên gì cho sủng vật, thấy bộ dạng con cổ trùng này mũm mĩm nên liền kêu nó là Bàn Bàn hoặc là Trùng Béo.
Lúc này nàng gọi Trân Châu mang Mập Mạp qua, thấy nó đã lớn hơn trước một vòng, đều sắp to bằng nắm tay rồi, nhịn không được cúi đầu thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao ngươi lại ăn nhiều vậy chứ…”
Nàng cũng lo lắng cổ trùng béo quá sẽ không tốt, có lúc muốn cho nó ăn ít đi một chút, nhưng nó nhất quyết không tha cứ quấn lấy Xu Xu, Xu Xu không đành lòng lại cho nó ăn đến khi nào no thì thôi.
Sau khi cho cổ trùng ăn xong, Xu Xu ôm Phó Hạo đọc sách cho nó nghe một lúc, buổi tối liền đi ngủ sớm.
Xu Xu an tâm ở lại trong Đông Cung chăm sóc Phó Hạo, chuyện Nhị hoàng tử nàng cũng không quan tâm nữa.
Trời đông nhanh chóng qua đi, xuân về hoa nở, chiến sự ở biên thành vẫn còn tiếp tục, nghe nói quân của Phùng Bắc vương nhiều lần thua trận, nhưng vẫn không chịu hết hy vọng.
Mới đó đã qua nửa năm, lúc này đã giữa hè, Phó Hạo được bảy tháng rưỡi, dáng vẻ phấn điêu ngọc trác*, đôi mắt rất giống thái tử điện hạ.
() Gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc.*
Thuận Hòa đế rất thích và cũng rất sủng ái tiểu hoàng tôn, lúc rảnh rỗi thường ôm tiểu hoàng tôn đi dạo trong hoàng cung.
Thuận Hòa đế tu dưỡng cũng nửa năm nay, xương cốt cũng khỏe mạnh lên không ít.
Mấy ngày nay, Xu Xu rất lo lắng cho thái tử điện hạ, hắn trúng cổ đã một năm một tháng, cũng không biết tình huống hiện tại của hắn thế nào.
Đoan vu y từng nói, bị trúng cổ trùng một tháng sẽ xuất hiện triệu chứng đau đớn, khoảng ba tháng người thường đã không chịu nổi đau đớn này, bắt đầu từ từ mất lý trí, không còn tính người, sau hai năm mạch máu sẽ đứt dần rồi nổ tung mà chết.
Chỉ là chiến sự ở biên thành vẫn kéo dài, thái tử điện hạ vẫn nhất quyết không về kinh.
Thậm chí cũng không hề gửi cho Xu Xu một lá thư nào.
Lúc vào thu, tiệc mừng thọ của Tống lão thái gia, lão nhân gia là tổ phụ của thái tử phi, lại là thọ yến bảy mươi tuổi, tất nhiên Xu Xu phải xuất cung một chuyến.
Đến ngày đại thọ Tống Xương Đức, Xu Xu thay quần áo bình thường ôm Phó Hạo xuất cung, cũng có thị vệ đi theo.
Đến Tống phủ, mặc dù Tống phủ đã ở riêng, nhưng bình thường ba phòng vẫn sống chung rất tốt, tạm thời chưa chia nhà, đều ở lại trong nhà cũ.
Lễ đại thọ của Tống Xương Đức, có rất nhiều danh môn quý tộc đến.
Xu Xu là thái tử phi, hơn nữa chuyện Nhị hoàng tử phản loạn đã truyền ra khắp kinh thành, cũng đã rất rõ ràng, chờ đến lúc thái tử chiến thắng trở về, cũng chính là lúc thái tử đăng cơ, thái tử phi cũng sẽ thành quốc mẫu, thân phận trân quý như vậy, tất nhiên phải xã giao nhiều hơn, Xu Xu ôm Phó Hạo qua chào hỏi các vị phu nhân, mọi người đều tỏ ra rất cung kính với nàng.
“Được, lát nữa huynh sẽ qua gặp bọn muội.” Tống Ngọc Cẩn nói.
Chờ Xu Xu đi rồi, Tần Yến Đường quay đầu lại, thấy Xu Xu đang hơi nghiêng mặt như đang nói gì đó với tiểu hoàng tôn.
Tống Ngọc Cẩn vỗ vỗ lưng huynh đệ tốt, nói: “Chúng ta đi trước đi.”
Tần Yến Đường nhẹ nhàng nói được.
Xu Xu ôm Phó Hạo, bọn nha hoàn đưa lên ít đồ ăn, Xu Xu đút cho Phó Hạo ăn rồi lại cho nó ngủ.
Đến buổi trưa, nàng lại ôm Phó Hạo qua ăn tiệc.
Buổi chiều khách khứa lục tục về bớt, Xu Xu cùng phụ thân mẫu thân và mọi người nói nhiều hơn về chuyện trong cung.
Trong kinh thành yên ấm hòa bình, chiến sự ngoài biên thành thì vẫn tiếp tục.
Tin tức biên thành truyền về đều liên quan đến chiến sự, vẫn chưa có tình huống gì liên quan đến thái tử điện hạ.
Xu Xu càng đứng ngồi không yên, nhớ đến điện hạ đã trúng cổ mười bảy tháng, thêm nửa năm nữa sẽ xuất hiện tình huống mạch máu đứt vỡ.
Thậm chí, Xu Xu còn muốn đến biên thành một chuyến, nhưng nàng chưa kịp mở miệng với hoàng thượng thì biên thành truyền về tin chiến thắng, Phùng Bắc vương bị chém chết dưới ngựa của thái tử điện hạ.
Phùng Bắc vương bị giết, cuộc chiến tranh giằng co hơn một năm cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi Phùng Bắc vương bị giết, thái tử điện hạ cũng lên đường về kinh thành.
Xu Xu vốn tưởng rằng ít nhất phải nửa tháng sau, nhưng ba ngày sau khi tin chiến thắng truyền về, thái tử điện hạ đã về kinh.
Thái tử điện hạ trực tiếp về, vẫn chưa cho người phi ngựa về kinh thành truyền tin.
Lúc về kinh thành đã là ban đêm, cổng thành được thị vệ bên người của thái tử điện hạ gọi mở.