Một lát sau, những người không liên quan đều đi ra, trong điện an tĩnh lại.

Trong mắt Thẩm Thác ẩn giấu một tầng tối tăm, nhìn thẳng người trước mặt, cong ngón tay.

Ngu Ninh nhíu mày: "..."

Cong ngón tay là có ý gì, gọi chó à.

Thấy Thẩm Thác còn thật sự thành thật, cái gì cũng không phát sinh, Ngu Ninh trong lòng yên ổn, lui về phía sau một bước nói: "Thần nữ không làm phiền bệ hạ nghỉ ngơi, xin cáo lui."

Nàng xoay người rời đi, căn bản không thèm để ý người nào đó toàn thân tản ra khí tức dẫn dụ.

Cho dù có đẹp hơn nữa, ăn nhiều cũng có chút ngấy, nam sắc cỏn con, cong ngón tay liền muốn nàng qua đó? Thật sự coi nàng là mèo con ch.ó con rồi!

Động tác của Thẩm Thác rất nhanh, ba bước thành hai bước đuổi theo Ngu Ninh, giữ chặt cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, đẩy mạnh lên cột đỏ bên cạnh, nắm chặt eo nàng, cúi đầu hôn xuống.

Giữa môi răng quấn quýt, khí tức hòa quyện, không thể gần hơn được nữa.

Ngu Ninh đẩy hai cái không ra, cuối cùng dần dần bị hắn trăm phương ngàn kế trêu chọc mang đi, chìm đắm trong sắc xuân vô biên.

Một lát sau, hắn rốt cuộc chịu buông tha đôi môi mềm mại, rũ mắt nhìn đôi mắt mê ly đắm chìm của người trong lòng.

"Đi cái gì, không phải đến bắt gian sao, sao, kết quả này nàng không hài lòng sao?"

"Ai tới bắt gian, ta đã nói là xông nhầm, bệ hạ thật biết tự mình đa tình."